Bạch Thiên Cảnh trở lại phòng Thẩm Đăng Tinh tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho cậu, chợt nảy ra ý định muốn tự tay mặc quần áo cho cậu. Cậu nhóc câm chưa thoát ra khỏi sự xấu hổ, làm sao có thể để hắn toại nguyện, liền dùng chăn bọc mình lại thành một cái “đậu phộng”, nhưng cuối cùng cậu vẫn không tránh khỏi số phận bị Bạch Thiên Cảnh lột ra khỏi vỏ đậu phộng.
“Mặc quần áo thôi mà, mặt đỏ cái gì?” Bạch Thiên Cảnh nhìn thấy cậu không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả xương quai xanh phía trước cũng ửng hồng một mảng, không cần đoán cũng biết toàn thân cậu đều đỏ bừng, “Tay đưa lên.”
Thẩm Đăng Tinh xấu hổ vô cùng, cúi đầu như chịu chết mà giơ tay lên, suýt nữa đánh vào mặt Bạch Thiên Cảnh, hắn kinh ngạc: “Sao lại đánh người hả?”
Cậu nhóc câm cũng hoảng sợ, vội vã tiến lên một tay đỡ lấy mặt hắn, cẩn thận kiểm tra xem hắn có bị mình đánh trúng hay không, thấy đáy mắt Bạch Thiên Cảnh đầy ý cười, cậu mới hoàn hồn – đánh người không phải chỉ một bên đau, nếu cậu thật sự đánh trúng Bạch Thiên Cảnh, tay cậu cũng sẽ đau.
Cậu xấu hổ rụt tay lại, ý đồ tự nhét mình trở lại trong chăn, kết quả Bạch Thiên Cảnh nhanh tay lẹ mắt ‘xoạt’ một tiếng kéo chăn lên ném sang một bên, Thẩm Đăng Tinh không dám tin trừng mắt nhìn hắn – Ngươi làm gì vậy?
“Vừa lúc thừa cơ hội này, kiểm tra xem vết thương trên người ngươi thế nào.” Bạch Thiên Cảnh không nói nhiều, xách vị tiên sinh trướng phòng trần truồng đến bên cạnh mình, tốt bụng đưa cho cậu một chiếc quần, Thẩm Đăng Tinh đang định dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay mặc vào, Bạch Thiên Cảnh lại đè tay cậu lại: “Chưa tắm sạch sẽ không được mặc.”
Thẩm Đăng Tinh: “…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play