Thôn Tiểu Hà cách thị trấn khá xa, đi bộ phải mất gần một tiếng đồng hồ. Những người dân trong thôn đi bán rau, bán trứng gà ở thị trấn về cơ bản đều rất vội.
Thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, không có nắng, lại còn nổi gió. Trên con đường nhỏ rải rác những chiếc lá cây. Dân làng gần đó thu gom những chiếc lá khô vàng lại với nhau, nhét vào những chiếc sọt tre lớn. Đối với người trong thôn, những chiếc lá này dùng để nhóm lửa nấu cơm là rất tốt.
Những người dân bận rộn đi thành từng nhóm nhỏ, có người cùng thôn, cũng có người từ thôn khác đến. Ai nấy đều khoác hoặc vác những chiếc giỏ tre nặng trĩu, vừa nhìn đã thấy đang đi làm ăn buôn bán.
Thẩm Trường Sanh đi nhanh. Hắn không mang theo bất kỳ vật gì, là người duy nhất đi nhẹ nhàng trong đám đông.
Có người dân cùng thôn nhìn thấy hắn, ánh mắt đảo đi, ý bảo người bên cạnh cũng nhìn theo.
Vài người liếc nhau rồi xì xào vài câu, khiến những người khác cũng hiếu kỳ đến xem.
Đã cuối thu, đa số mọi người đều mặc quần áo dày dặn, còn Thẩm Trường Sanh vẫn chỉ mặc một chiếc áo ngắn vải thô màu đen đơn bạc, nhưng lại được giặt sạch sẽ.
Một bà lão hay tọc mạch gọi hắn lại, hỏi: “Trường Sanh đấy à, sớm thế này đã vội đi thị trấn làm việc rồi sao?”
Người nói là một bà lão thích lê la trong thôn. Thẩm Trường Sanh không đáp lời, chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Bà lão kia hiển nhiên biết tính tình hắn, cũng không để ý, lại hỏi: “Thằng cháu trai nhà ta cũng làm việc ở đấy. Nghe nó nói hôm nay các ngươi được trả tiền công phải không?”
Thẩm Trường Sanh bước nhanh hơn, không trả lời đối phương. Hắn không thích giao tiếp với những người này, đặc biệt là loại người thích hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Gặp phải loại này, hắn đều nhanh chóng tránh đi.
Không nhận được lời đáp, bà lão kia có vẻ không vui, vác chiếc giỏ nhỏ của mình lên, muốn đuổi theo hỏi tiếp, nhưng tiếc là tay chân đã già yếu không theo kịp.
“Này, Trương Đại Thẩm, bà nói chuyện với hắn làm gì, cái loại sao chổi khắc chết cha mẹ ấy, bà không sợ xui xẻo à?”
Nhìn bóng người đi xa, một phụ nữ trẻ tuổi vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên bước tới, vẻ mặt ghét bỏ lầm bầm.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đã đi xa kia. Hiển nhiên nàng không dám nói những lời này trước mặt hắn.
Thẩm Trường Sanh thừa hưởng từ người cha, vóc dáng rất cao, ở tuổi 17-18, trông hắn còn rắn rỏi và thẳng tắp hơn cả những thanh niên đã kết hôn trong thôn.
Trước đây có kẻ không biết điều nói xấu trước mặt hắn, đã bị hắn đánh cho một trận tơi bời.
Người trong thôn nói hắn trông hiền lành, ít nói, nhưng khi đánh người lại có một sự tàn nhẫn đáng sợ. Dù không dữ tợn như cha hắn, nhưng tính cách thì giống hệt. Kể từ đó, không ai dám nói bậy bạ trước mặt hắn nữa.
“Dâu cả nhà họ Lý, ngươi không biết đấy thôi, lần này bọn họ sửa nhà cho một phú ông trên thị trấn, kiếm được không ít tiền đâu.”
Dâu cả họ Lý cười: “Hắn kiếm được bao nhiêu tiền thì có liên quan gì đến chúng ta? Cũng đâu có chia cho bà, tiến lại gần hắn làm gì? Tự nhiên rước lấy sự xui xẻo.”
Nàng tuổi còn trẻ, cũng mới về thôn Tiểu Hà làm dâu được một hai năm, nhưng những chuyện ở đây có thể nói là hiểu rất rõ. Nàng đổi tay xách chiếc giỏ trứng gà đang vác trên tay, tránh đi những người đang xúm lại hóng hớt.
Nghe nàng nói một tiếng "sao chổi", một tiếng "xui xẻo", không ít người hùa theo, nhưng trong lòng lại biết rõ, dâu cả nhà họ Lý này cũng không phải hạng tốt lành.
Thẩm Trường Sanh không cha không mẹ, cũng chỉ là một tiểu tử 17-18 tuổi, có ân oán gì với nàng đâu? Chỉ là dâu cả họ Lý này lại là người lòng dạ hẹp hòi. Có lần đi thị trấn làm việc, lẽ ra có cả anh cả nhà nàng là Lý Đại, nhưng Lý Đại lại gian lận trong công việc nên bị người ta đuổi về. Sau đó, em trai Lý Nhị lại gọi Thẩm Trường Sanh đến, không ngờ nàng ta liền ghi hận, thấy ai cũng nói Thẩm Trường Sanh cướp việc của Lý Đại.
Những người biết chuyện thì không vạch trần, chỉ cười không nói gì. Còn những người không hiểu rõ thì lại hùa theo nàng, hết lời nói xấu hắn.
“Hừ, ta hỏi xem sau này có cần người làm không, để thằng Thiết Đản nhà ta cũng đi, dù gì cũng hơn một vài kẻ ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Trương Đại Thẩm lạnh nhạt nói một câu. Bà ta tuy là người thích tọc mạch, nhưng sẽ không vô cớ chửi mắng người khác. Không hùa theo nàng, bà ta bắt đầu chuyển sang chuyện khác.
Đường đi quá dài, cứ đi mãi thì nhàm chán thật. Không ít người cùng thôn tò mò xúm lại, cũng muốn nghe chuyện phiếm.
Thấy nhiều người như vậy, Trương Đại Thẩm có vẻ đắc ý.
“Ta nói cho các ngươi nghe, cái con Lưu Quế Chi kia cũng không phải dạng vừa đâu.”
Lưu Quế Chi chính là vợ của Thẩm Đại Trụ. Khi nhắc đến người phụ nữ quen thuộc trong thôn, không ít người hiển nhiên hứng thú hơn nhiều.
“Các ngươi không biết đâu, hôm qua bà lão nhà họ Thẩm lỡ lời nói, năm đó Thẩm Nhị Trụ không phải chết trên núi sao, Lưu Quế Chi lúc ấy cũng vội vã đi lên núi. Đừng tưởng là vội đi tìm người… ấy mà không phải đi tìm người đâu…”
Nói đến đây, bà ta dừng lại, khiến không ít người vội vã hỏi dồn.
“Không phải đi tìm người thì làm gì?”
“Làm gì á, đương nhiên là đi lấy tiền rồi, không, phải nói là ăn trộm tiền. Lúc ấy trong nhà người ta có ai đâu.”
“Không thể nào đâu, chuyện này độc ác quá. Người còn chưa tìm được đã chạy đến nhà người ta ăn trộm tiền, không sợ vợ chồng Lý Nhị Trụ buổi tối trở về tìm nàng sao.”
“Ta không tin lắm, Lưu Quế Chi không phải còn cho bà lão và Trường Sanh về ở nhà nàng sao. Nếu ác độc như vậy, cũng sẽ không đi giúp đỡ bọn họ.”
“Nàng giúp đỡ cái gì? Bà lão thân thể không tốt, thỉnh thoảng phải đi bốc thuốc. Với cái tính bủn xỉn của Lưu Quế Chi, nàng ta đâu có nỡ tiêu tiền, đều là Thẩm Trường Sanh, đi ra ngoài làm việc vất vả kiếm tiền. Lưu Quế Chi cũng chỉ đếm từng ngày nhăm nhe thôi. Ta nghe người ta nói, đã rất nhiều lần nhìn thấy Lưu Quế Chi hỏi Trường Sanh đòi tiền. Nói trắng ra, ăn ở những thứ đó, đều là phải trả tiền.”
Giọng của Trương Đại Thẩm quả thực không nhỏ. Những người ở thôn khác cách xa cũng nghe thấy, nhịn không được dựng lỗ tai lên. Ai cũng thích hóng hớt, họ không biết rõ tình huống, chỉ coi như nghe chuyện phiếm.
Có người tin, nhưng phần lớn không tin, chỉ vì Thẩm Phú Quý là người duy nhất trong thôn biết chữ, không ít người đều từng nhờ cậu ta giúp đỡ nên trong lòng không khỏi thiên vị bên đó.
Bên này đang nói chuyện hăng say, Thẩm Trường Sanh đã đến thị trấn làm việc.
Thời tiết mát mẻ, làm những công việc nặng nhọc cũng không cảm thấy nóng.
Đến gần trưa thì cơ bản đã xong việc. Chủ nhà lần này cũng rất tốt, người quản lý không kéo dài thời gian, dứt khoát trả tiền công.
Thẩm Trường Sanh phủi bụi trên người. Đã gần trưa, ngay cạnh chỗ làm việc là một con phố, chủ yếu là bán đồ ăn. Sáng sớm chỉ uống một bát cháo, giờ bụng đói meo, ngửi thấy mùi đồ ăn quả thực không chịu nổi.
Tiếng rao hàng ở hai bên đường phố không ngớt, các loại mùi cơm canh thơm lừng khắp phố. Lý Nhị cùng thôn bên cạnh nhịn không được nuốt nước bọt. Nếu không phải phu lang ở nhà quản tiền, anh ta thật muốn vào ăn một bữa no nê.
Thở dài, Lý Nhị dẹp bỏ suy nghĩ, hỏi: “Trường Sanh, đã gần trưa rồi, giờ về có khi còn kịp ăn cơm. Ngươi về cùng không?”
Anh ta và Thẩm Trường Sanh thường xuyên làm việc cùng nhau, thôn cách thị trấn xa, có đôi khi về muộn có bạn đồng hành nên quan hệ cũng không tệ lắm.
Lần này ở thị trấn làm việc gần nửa tháng. Công việc này được coi là có tay nghề, chủ nhà tốt nên tiền công cũng cao, tính tổng cộng được hơn 500 văn tiền.
Thẩm Trường Sanh cất túi tiền cẩn thận, nói: “Ngươi cứ về trước đi, ta phải đi bốc mấy thang thuốc.”
Lý Nhị biết tình hình nhà hắn nên không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Vậy được, ta đi trước đây.”
Thẩm Trường Sanh cũng không nán lại. Hai bên đường phố rất náo nhiệt, có tiểu ca bán bánh bột ngô tung hứng chiếc bánh bột ngô trắng tinh trong tay để thu hút người qua đường. Cũng có người cầm quạt không ngừng quạt chiếc nồi lớn đang nấu canh thịt, ngửi thấy mùi thơm phức.
Nghĩ đến còn lâu mới về đến nhà, Thẩm Trường Sanh dừng lại, mua hai cái bánh bột ngô.
Bánh mới ra lò, mặt bánh trắng tinh, cầm trong tay còn nóng hổi. Mặt áp lò nướng hơi ngả vàng, mặt trên rắc không ít vừng, ngửi thì thơm, ăn thì giòn tan.
Vừa ăn xong một cái, hắn liền thấy mấy người mặc áo dài, trang phục thư sinh đi tới. Mấy người này ăn mặc giống nhau, hiển nhiên là học trò của một học viện nào đó.
Cuối con phố này là trường học lớn nhất thị trấn. Mấy năm trước khi phụ thân còn sống, hắn cũng từng đến đó học. Nhưng hắn không có hứng thú với việc học, chỉ muốn giống cha mình, làm một thợ săn tự do tự tại.
Trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi còn ở trường học, nhưng rất nhanh hắn lại thu hồi tâm trí. Đối với hắn, những ký ức đó không hề tốt đẹp. Đôi khi hắn nghĩ, nếu bản thân không đi học, vẫn luôn ở bên phụ thân, có phải những chuyện kia đã không xảy ra hay không.
Ở thời đại này, địa vị của người đọc sách tương đối cao, một số người đi học, dù là người dân bình thường trong thôn, rất nhiều đều tự cho mình cao hơn người khác một bậc. Thẩm Phú Quý càng là như vậy.
Cậu ta đi theo sau mấy vị công tử nhà giàu ở thị trấn, bắt chước bọn họ cầm quạt phe phẩy, thỉnh thoảng lại cười nịnh hót vài câu.
Nghe bọn họ bàn bạc đi tửu lầu nào ăn cơm, Thẩm Phú Quý nhớ đến một quán rượu mới mở mà mấy ngày trước có người nói, bên trong có không ít ca nhi và nữ tử xinh đẹp, liền đề nghị: “Vương huynh, Lý huynh, đằng trước có một tửu lầu mới mở. Nghe nói bên trong có nhiều món mới lạ, không bằng chúng ta đến đó nếm thử thế nào?”
Thông thường lúc này cậu ta sẽ không tùy tiện mở miệng, vì nói chuyện có nguy cơ phải mời khách, nhưng nghĩ đến những ca nhi, nữ tử xinh đẹp trong lời kể của bạn học, trong lòng cậu ta thực sự khó nhịn.
“Ồ, ngươi nói Phiêu Hương Lâu à? Ta cũng từng nghe người ta nói qua, bảo là có không ít người đẹp. Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta cứ đến đó xem một chút.”
Người đi đầu, đội mũ ngọc, trẻ tuổi, thu lại quạt xếp, quay đầu lại cười.
Nghe hắn đồng ý, Thẩm Phú Quý vui vẻ ra mặt, nghĩ lát nữa nhất định phải mở rộng tầm mắt.
Đang nghĩ, vai đột nhiên bị vỗ một cái. Người này cũng là người cùng thôn đi ra, tình hình cũng không khác cậu ta là bao. Nói trắng ra, hai người đều là chó săn của đám công tử này.
“Xem ra Thẩm huynh rất quen thuộc nơi đó, chắc đã đi không ít lần rồi. Hay là lần này ngươi làm chủ, cho chúng ta được mở mang tầm mắt, thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Phú Quý thay đổi. Cậu ta làm gì đã từng đến, tửu lầu trên thị trấn tiêu phí cao, không phải thứ cậu ta có thể chi trả. Hơn nữa, trên người cậu ta tuy có tiền, nhưng đó là tiền chi tiêu trong tháng này. Nếu mời đám người này ăn một bữa, sợ là phải rỗng ví.
Trong lòng sốt ruột, đang muốn tìm lý do để phản bác, liền nghe vị công tử họ Lý phía trước nói: “Nói cũng phải, lâu như vậy rồi cũng không thấy Thẩm huynh mời chúng ta ăn một bữa. Chọn ngày không bằng ngay hôm nay. Vừa hay nơi đó ngươi cũng quen thuộc.”
Người này vừa mở miệng, Thẩm Phú Quý hoàn toàn luống cuống, trên mặt không kìm được mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn người bên cạnh đang hả hê, quả thực hận đến ngứa răng.
Vì trước đây cậu ta từng nói vài câu không hay về người này trước mặt Lý công tử, nên người này liền ghi hận, không ngờ lại hãm hại cậu ta ở đây.
Nhưng lời của Lý công tử lại không thể không đáp ứng. Đang định tìm một biện pháp vẹn cả đôi đường, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhớ lại chuyện mẹ sáng nay có nói, Thẩm Trường Sanh hôm nay sẽ được nhận tiền công, còn nói chờ hắn về sẽ mua thịt ăn.
Nếu đằng nào cũng phải chi tiền cho hắn, thì bây giờ với sau này cũng như nhau thôi. Nghĩ vậy, Thẩm Phú Quý trong lòng vui vẻ, miệng nhanh chóng đáp: “Không thành vấn đề, lần này cứ để ta mời khách. Vương huynh, Lý huynh, các ngươi đừng khách khí. Bất quá...”
Nói đến đây, cậu ta đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười kỳ quái: “Nếu lần này ta mời khách, vậy lần sau sẽ đến lượt Trần huynh.”
Vị thư sinh họ Trần vẫn luôn chờ để chế giễu, không ngờ đối phương lại đột nhiên đồng ý, hơn nữa còn cắn ngược lại hắn một miếng.
Hắn chỉ vào Thẩm Phú Quý, môi mấp máy, cũng không nói được lời nào.
Thẩm Phú Quý hừ một tiếng, trong lòng cuối cùng cũng thấy hả hê. Lười phản ứng đối phương, ngược lại nói với người phía trước: "Vừa rồi ta quên lấy một thứ. Không bằng các ngươi cứ đi gọi món trước, lát nữa ta sẽ đến." Cậu ta phải đi đòi tiền, nên cần tìm một lý do để rời đi trước.
Mấy vị công tử kia gật đầu, cũng không để ý nhiều.
Vị thư sinh họ Trần nghiến răng. Hai người đã nịnh bợ đám công tử nhà giàu này lâu như vậy, hắn biết đối phương không thể nào chạy trốn. Hắn đoán cậu ta là về lấy tiền. Dù vậy, nghĩ đến sau này có thể phải tốn một khoản tiền lớn, trong lòng hắn khó chịu như ăn phải ruồi bọ.