Tống Vãn Chi đã sắp quên mất bao lâu rồi chưa được tận mắt nhìn thấy người này. Đại khái là hai năm ba tháng.
Lần cuối cùng nhìn thấy Giang Tứ là khi cô đã cao lên, sắp kết thúc mùa hè đó. Năm ấy, hè đến sớm hơn mọi năm, ánh nắng chói chang nóng bức khắp mọi nơi. Anh đứng trên bậc đá rất cao ở sân trường giữa khuôn viên rộng lớn, đôi mắt đen lười nhác giữa đám sinh viên. Gió khẽ lướt qua vạt áo của thiếu niên, áo đồng phục tung bay trong gió, phối hợp với dáng người cao gầy, trông chẳng khác nào một lá cờ tung bay kiêu hãnh trên đỉnh cao nhất.
Hơn một nghìn người lần lượt lên đài phát biểu, nhưng chỉ có anh đứng đó, tư thế không chỉnh tề, khóe môi khẽ cong, cười không chút lưu tâm.
Đó là buổi lễ tuyên thệ trước kì thi đại học, cũng đồng thời là buổi lễ tổng kết khen thưởng-kỉ luật thường niên mỗi cuối tháng. Giang Tứ lãnh thưởng giấy khen thi đua xong lại không xuống đài, chỉ lùi lại sau hai bước, đứng sang một bên, chờ đến khi các học sinh mặt đen như tro lên, trừng phạt từng người…Thì anh lại một lần nữa tiến lên.
Đám học sinh cười khúc khích ồn ào, gần như không thể nhịn cười làm thầy cô đều không thể quản nổi. Cầm giấy khen cùng bảng kiểm điểm, Giang Tứ có thể gọi là học sinh kì lạ nhất từ trước đến nay. Chuyện này đối với anh như không có gì mới lạ.
“Chờ đã rất lâu, quên mất rồi.” Thiếu niên cúi đầu nói vào micro, thần thái lười biếng mà cao ngạo, “Vậy… cứ thế mà tiếp tục đi.”
Phía dưới, học sinh còn chưa tỉnh.
Giang Tứ lùi một bước, cúi chào cho có lệ, dáng đi lười biếng đến tận cùng. Khuôn mặt anh hơi cúi toát vẻ kiêu ngạo mà vẫn đầy mê người. Anh vẫy tay với tất cả học sinh ở dưới, rồi quay lưng bước xuống đài
______
“Này.”
Ngón tay dài mảnh khảnh của người nọ nhéo nhẹ má cô phát ra tiếng rung dịu dàng.
Tống Vãn Chi bừng tỉnh, mơ màng ngước mắt.
Người trong kí ức bây giờ đang đứng rất gần cô, lười biếng xoay người lại, “Nghĩ gì thế, tiểu bằng hữu.”
Môi Tống Vãn Chi run lên.
Anh có lẽ chỉ nói vu vơ, không hề để tâm, chẳng chờ cô đáp lời mà quay đi luôn, ánh mắt không có chút lưu luyến nào mà rời đi.
Cho đến khi anh ta quay người lại, Tống Vãn Chi mới thật sự nhận ra, đêm nay Giang Tứ mặc trang phục giản dị, trên người là chiếc áo trắng bố cổ rộng, tóc đen gọn gàng sạch sẽ, cần cổ lộ ra ngoài rõ ràng —
Hình xăm bụi gai lớn màu đỏ, như một ngọn lửa bùng lên, uốn lượn và quấn chặt lấy gáy anh
Trái với vẻ ngoài lạnh lùng, làn da trắng nhợt của anh lại khiến mắt cô càng mơ hồ hơn.
Hộp băng gạc mà Giang Tứ tiện tay ném sang một bên đã được ai đó nhặt lên.
Nguyên Hạo luống cuống tiến lên: “Người ta chưa thành niên, mẹ nó đó chính là... phạm tội.”
“Tôi phạm tội gì?”
“Phát ngôn không phù hợp, dạy hư vị thành niên.”
“Chỉ vậy thôi cũng là dạy hư?” Anh nghiêng người đón ánh sáng, cười khẽ, “Hôm nào tìm dịp dạy vài câu cho cậu, thêm kiến thức.”
“Được.” Nguyên Hạo khoanh tay trước ngực, “Cuối cùng là cậu nam nữ không kiêng kị gì, thế nào cũng được phải không?”
“Cậu không được. Tôi kén chọn.” Người nọ trả lời hời hợt.
Tống Vãn Chi hoàn hồn, nhớ lại lời anh nói bên tai, khuôn mặt trắng ngần lập tức nóng bừng, đỏ ửng như sắp nhỏ ra máu..
Cô vội cúi đầu, đỡ kệ hàng bên cạnh đứng dậy.
Chỉ là còn chưa đi được bao nhiêu, cô dừng lại.
Lối đi giữa kệ hàng và quầy thanh toán vốn đã hẹp, chỉ vừa đủ một người lách qua. Giờ lại bị bóng dáng người nọ chắn gần hết cửa ra, làm cô kẹt cứng, đi tiếp cũng không được mà lùi lại cũng không xong.
Cô gái bước đi chậm rãi, khuôn mặt đỏ bừng đổ đầy mồ hôi nhưng không dám hé răng. Nguyên Hạo nhìn cảnh đó không nhịn được: "Này, phó chủ tịch Giang, chặn đường một cô gái nhỏ rồi giở trò lưu manh, như thế có phải là hơi quá rồi không?"
“?”
Giang Tứ nhìn theo hướng Nguyên Hạo nói, sau đó cúi xuống nhìn.
Cô cúi đầu, thân ảnh bị ép sát tường sau kệ sách, đứng lên nhỏ bé và mảnh khảnh trong góc khuất ấy, trán thấp hơn vai anh một chút.
Chiếc cằm nhỏ nhỏ, làn da trắng như tuyết, môi mềm tựa như đang cắn nhẹ.
Giang Tứ nheo mắt nhìn, lùi lại.
“Ngại quá,” anh nhàn nhạt nói, “Xin lỗi.”
“Không.. sao đâu.” Cô nhỏ giọng đáp..
Không còn gì che chắn, Giang Tứ nhìn thấy rõ ràng.
Cô gái cúi đầu, hàng mi cong khẽ run rẩy. Dường như cô rất sợ anh.
— Anh đáng sợ đến thế sao?
Giang Tứ nhíu mày.
Như để chứng minh cho suy nghĩ của anh, cô gái vừa lách được ra khỏi khe hở đã trở nên vội vã, luống cuống. Cô rời khỏi lối đi hẹp giữa kệ hàng và quầy trưng bày, rồi hấp tấp bước qua trước mặt anh.
Những lọn tóc dài đen nhánh buông xuống chiếc cổ mảnh mai, trắng ngần. Trong thoáng chốc khi lướt qua, anh ngửi thấy một mùi hương trà khô nhàn nhạt, thanh tao, như mầm non đâm chồi giữa nền tuyết.
Mùi trà thoang thoảng, ngọt ngào thấm tận tim gan, quyến rũ đến lạ.
Đó là hương hoa Chi tử.
Giang Tứ khẽ giật mình.
Chờ cô khuất bóng, anh mới không nhanh không chậm nâng nhẹ mí, ánh mắt lướt qua cần cổ thon gầy, thanh mảnh của cô.
Nguyên Hạo theo sau nhìn vài giây, rồi lộ vẻ bất ngờ.
Chờ bóng dáng cô dần xa rồi biến mất trong tầm mắt.
"Này”, Nguyên Hạo quay đầu, "Cô bé đó hình như bị khuyết tật ở chân."
Mặt Giang Tứ sa sầm lại, anh hờ hững khép đôi mắt đen sâu thẳm: "Cậu không có chút lễ phép nào sao?"
Nguyên Hạo ngây người mất một lúc, đợi người kia quay lưng đi ra ngoài mới sực tỉnh, lẩm bẩm đi lên: "Phó chủ tịch Giang quen biết người ta à, sao lại bênh vực thế?"
"Có chút quen mắt."
“??” Nguyên Hạo hiển nhiên không tin, “Này, tuổi càng lớn kỹ năng tán gái càng thụt lùi mà kì lạ, lại còn 'quen mắt', cậu xem mình là Bảo Ngọc à?”
Giang Tứ cười khẩy, rút hộp thuốc ra, không bận tâm mà đặt lên môi một điếu thuốc: “Cậu sẽ thấy thôi,” anh quay đầu, mắt to ánh lên vẻ trào phúng nhẹ nhàng, “Tôi có chạm qua loại nữ sinh ngoan ngoãn thanh thuần như này bao giờ đâu.”
Nguyên Hạo nghẹn lời.
Chuyện này thì đúng là thật, rõ ràng tới nỗi cả trường ai cũng biết.
Vài phút sau.
Nhìn thấy nữ sinh thứ ba đi tới bị phớt lờ, Nguyên Hạo thở dài: “Tôi sai, thực xin lỗi. Tôi quên mất cậu luôn không để ý.”
“Ừm.” Giang Tứ nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, cười nhạt: “Đó chẳng phải là quy tắc sống của tôi sao.”
“Quy tắc cái gì?” Nguyên Hạo dừng bước, “À, cái quy tắc ba không: 'không chủ động, không bận tâm, không níu giữ' của cậu ấy à?”"
“……” Giang Tứ bỗng im lặng.
Nguyên Hạo đi được hai bước mới nhận ra, quay đầu nhìn lại. Người nọ lấy điện thoại ra, đứng sững tại chỗ. Vài giây sau, nhìn màn hình điện thoại tối rồi lại sáng, anh cắn điếu thuốc, khẽ nhíu mày.
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt, khiến sống mũi anh càng thêm cao và góc cạnh, ngay cả khi nhíu mày cũng toát ra nét gợi cảm, phóng khoáng.
Nguyên Hạo vỗ vỗ túi ni lông: "Hội học sinh lại có việc à?"
"Không, là bà tôi." Giang Tứ thờ ơ, vừa nói vừa đưa tay cất điện thoại.
“Hả?”
"Bà bảo tôi hãy chăm sóc một người," Giang Tứ cầm điếu thuốc, vứt nó vào thùng rác, “ một cô bé họ hàng xa."
"Học cùng trường sao? Chuyên ngành gì?"
“Không rõ, lười hỏi.”
Nguyên Hạo bật cười: "Ghê thật, bà con nào mà gan vậy, lại để cậu chăm sóc em gái? Thế chẳng phải là dâng dê vào miệng sói sao?"
Gió đêm phất qua, mang theo làn hương hoa trà thanh khiết.
Giang Tứ dừng lại vài giây, ngay sau đó hoàn hồn.
“Lăn”, anh nói, giọng nói khàn khàn vang trong bóng đêm chậm rãi, “Thỏ không ăn cỏ gần hang, huống chi tôi là loại có nguyên tắc".
_____________.