Chương 5

“Cái... gì?” Đồng tử Bối Tinh co rút, đầu óc trống rỗng.

Các bạn học đều nói, tới gần cậu sẽ gặp bất hạnh. Hành động của Kỳ Việt khiến cậu hoang mang, cậu không tin chính mình – thứ bị coi là đồ vật mang điềm xấu và lời nguyền – lại có thể nhận được điều đó.

“!”

Nghe những lời này của Kỳ Việt, học sinh lớp F khiếp sợ không hề kém Bối Tinh. Một phút trước hắn vừa vô tình từ chối Kim Ngọc Hiên, nói cậu ta không xứng, thế mà ngay sau đó lại dịu dàng vươn tay về phía Bối Tinh, nói: “Tớ có thể làm đối thủ của cậu.”

“Thật nực cười...” Trong mắt Kỳ Việt, Bối Tinh – kẻ hèn bị nguyền rủa – lại quan trọng hơn hắn, một người cao quý kim tôn ngọc quý. Bị từ chối, Kim Ngọc Hiên cảm thấy nhục nhã tột cùng.

Bối Tinh không đưa tay ra. Ánh mắt sáng quắc phía sau cậu vẫn chưa dịu xuống, Kỳ Việt nghiêng đầu:

“Không muốn à?”

Trước mặt cậu là thiếu niên tao nhã, ôn hòa, giọng điệu lại dịu dàng. Hắn chăm chú nhìn cậu, đôi đồng tử đỏ như máu phản chiếu bộ dáng ngốc nghếch của chính mình.

“Không, không phải.”

Áo choàng đen run run lay động:

“Tớ đồng ý!”

Như sợ bỏ lỡ cơ hội, bàn tay tái nhợt, run rẩy từ trong áo choàng duỗi ra, vượt qua khoảng sáng tối đan xen, đặt vào lòng bàn tay thon dài kia.

Đối thủ gì đó, nhất định chỉ là giả thôi. Bối Tinh nghĩ thầm, hẳn là vì hắn thấy mình cô độc nên mới nảy lòng tốt mà đưa tay ra chơi cùng. Nhưng cho dù như vậy... cậu cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn đó.

Gió nhẹ thổi qua, mái tóc thiếu niên khẽ lay động, ánh mặt trời vừa vặn chiếu xuống.

“Hắn như đang phát sáng... Tớ giống như nhìn thấy thiên sứ thuần khiết...”

Một học sinh thì thào.

“Thiên sứ cái gì! Là ác ma khoác da thiên sứ thì có!” Kim Ngọc Hiên nghiến răng, ghen tị đến mức tràn ra khỏi khóe mắt. “Đôi mắt như thế đâu phải thiên sứ, đó là máu nhuộm tội ác.”

“Vừa đến đã kiêu ngạo như vậy, đợi ngày hắn xui xẻo thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ bị học sinh cấp cao chơi chết.”

“À.” Triệu Ngọc cười lạnh. “Cậu nghĩ Kỳ Việt sẽ sợ chắc?”

Kim Ngọc Hiên nghẹn họng, im lặng.

“... Cảm ơn.” Bối Tinh cúi đầu, đi bên cạnh Kỳ Việt, giọng khẽ rầu rĩ.

“Không có gì.” Hắn nắm chặt tay Bối Tinh, thở phào nhẹ nhõm. Hắn phải cảm ơn Bối Tinh, một lần nữa mượn được “thế” của cậu để tránh bị học sinh lớp F khác quấn lấy.

Đặc thù của Bối Tinh là không thể nghi ngờ. Trong lớp, Bối Tinh luôn “một mình một ngựa”. Hắn đoán trong huấn luyện, Bối Tinh chắc chắn cũng có cách sắp xếp đặc biệt, tách biệt khỏi học sinh khác. Để tránh sơ hở, cũng để tăng thêm tính chân thật cho câu “Tớ biết cậu, Bối Tinh” vừa rồi, hắn liền dẫn Bối Tinh đến chỗ thầy Giản.

Mọi người đều phải nhận đồng hồ huấn luyện, Bối Tinh cũng có, sẽ không thấy đột ngột. Đây là lần đầu tiên Bối Tinh nhận, nếu ai đó thắc mắc, hắn có thể giải thích là “coi Bối Tinh như một học sinh bình thường mà đối đãi.”

Sắp đến chỗ Giản Hạo Sâm phân phát đồng hồ, Kỳ Việt nhân cơ hội buông tay Bối Tinh.

Bối Tinh ngẩn ra, thấp thỏm nghiêng đầu nhìn hắn.

Không cần chơi cùng cậu nữa sao?

Ngẩng mặt đầy mosaic lên, Bối Tinh thấy Kỳ Việt vẫn đứng đó, giơ đồng hồ, mỉm cười:

“Đi thôi, tớ chờ cậu.”

Không biết có phải ảo giác không, trên khuôn mặt mosaic của Bối Tinh dường như tinh tế hơn những người khác.

Kỳ Việt coi cậu là học sinh bình thường ư? Trong áo choàng, đôi mắt Bối Tinh sáng bừng lên.

“Ừm!”

Bối Tinh nghiêm túc gật đầu, rồi đi về phía Giản Hạo Sâm.

Từ phía sau, Kỳ Việt quan sát cậu. Dù cơ thể gầy yếu được che dưới áo choàng rộng thùng thình, chỉ cần nhìn bước chân là thấy rõ sự trống rỗng. Một thân thể yếu ớt như thế... làm sao có thể thoát khỏi bàn tay thầy Giản mà không sứt mẻ?

“Được cứu trợ đặc biệt à? Lâu lắm rồi nơi đó mới được dùng. Lần trước là khi nào nhỉ? À... hai năm trước. Nuôi một phế vật thế này thì có ích gì, học viện chúng ta đúng là cái gì cũng nhận.”

“Đừng quên, ba tháng trước trong đại hội huấn luyện, nếu không phải Bối Tinh hòa tan hấp thụ con gấu đen đột biến kia, thì chúng ta đã sớm chết trong bụng nó rồi.”

“Nhưng cũng chính vì thế mà thầy Ngô bị ảnh hưởng tinh thần...”

Giọng chua ngoa của Kim Ngọc Hiên dần biến mất. Tai Kỳ Việt khẽ động, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.

Quả nhiên, vì sự dị thường của Bối Tinh, học viện đã giữ lại cho cậu một khu huấn luyện trống.

Là nơi đó sao? Khóe mắt hắn lướt qua góc sân bên trái – nơi bị bỏ trống chiếm đến một phần năm sân tập.

Hòa tan, hấp thụ, tinh thần dị thường... Những miêu tả này chẳng phải rất giống…

“Kỳ Việt, tớ... tớ xong rồi.” Bối Tinh cầm đồng hồ, mong chờ chạy đến.

Suy nghĩ bị cắt ngang, hắn mỉm cười:

“Ừ, chúng ta đi thôi.”

Chờ Bối Tinh đến bên cạnh, hắn thử bước về phía góc sân trống bên trái, khóe mắt quan sát phản ứng của Bối Tinh.

Bước chân cậu tự nhiên, không có chút do dự.

“Xin lỗi.” Bối Tinh cúi đầu, giấu sự căng thẳng sau khi đeo đồng hồ: “Vì tớ mà cậu không thể chơi cùng mọi người.”

Đoán đúng rồi. Kỳ Việt cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

“... Đừng xin lỗi, đây là vinh hạnh của tớ.” Hắn nói thật lòng.

Chỉ là vì thấy cậu đáng thương mà muốn dẫn theo cũng vậy, nhưng hắn vẫn ôn hòa đến mức không kẽ hở. Không hổ là Kỳ Việt…

Áo choàng của Bối Tinh khẽ run lên:

“Không, là vinh hạnh của tớ mới đúng...”

“Vậy... chúng ta chạy đi?” Bối Tinh chưa từng có bạn bè cùng tuổi, không biết khi ở bên nhau nên nói gì, làm gì, sợ Kỳ Việt thấy cậu nhàm chán.

Dù sao... bản thân cậu vốn đã là một kẻ vô cùng nhàm chán, suốt ngày ngoài ngủ thì vẫn là ngủ. Thường thì chỉ có thầy Giản nói chuyện cùng cậu. Cậu vội vàng đưa ra đề nghị vận động, đó là thứ duy nhất có thể nghĩ tới.

“Ừ.” Kỳ Việt gật đầu.

Rồi hắn làm một động tác mời:

“Cậu đi trước.”

Hắn muốn quan sát Bối Tinh từ phía sau.

“!”

Không hổ là Kỳ Việt, chu toàn đến vậy, ngay cả phong cách chậm chạp của cậu cũng đã tính đến. Đôi mắt Bối Tinh sáng rực hơn, nghiêm túc nói:

“Tớ sẽ cố gắng.”

“Ừ, tớ tin cậu.” Hắn đáp.

Bối Tinh hít sâu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng đường chạy, bước đi.

Để đánh giá thể lực Bối Tinh, hắn chậm rãi theo sau, không bao giờ vượt quá cậu. Dù sao ở khu tập luyện đặc thù của Bối Tinh, hắn không cần lo sẽ bị dị năng của học sinh khác gây thương tổn.

Trong mắt học sinh lớp F, cảnh này lại biến thành: “Kỳ Việt hiểu rõ Bối Tinh đến tận chân tơ kẽ tóc, ngay cả khi chạy bộ cũng không quên chăm sóc cậu ấy.” Ai chứ bọn họ – những người cùng học bao năm – rõ hơn ai hết sự yếu ớt của Bối Tinh, thể lực tệ đến mức còn chậm hơn cả ốc sên.

Khi đồng hồ hiện con số cuối cùng 800 mét, Kỳ Việt nghe thấy trước mặt vang lên tiếng sền sệt trên đường chạy.

Hô... hô…

Bịch... nhễu…

Tiếng thở gấp của Bối Tinh xen lẫn âm thanh dính nhớp. Trên đường chạy, chất lỏng sền sệt dính như thạch trái cây cứ dính xuống rồi lại bị nhấc lên.

Đó là... chân của Bối Tinh, nếu hắn không nhìn nhầm.

“...”

Giờ hắn mới hiểu ý thầy Giản khi nói đến chữ “hóa” trong lớp học. Trong đầu hắn lập tức hiện lại đoạn suy nghĩ từng bị cắt ngang khi nãy.

Hòa tan, dung hợp, không ai dám tới gần trong phạm vi một mét, tinh thần dị thường…

Hắn gần như đã đoán ra dị năng của Bối Tinh. Giờ hắn chỉ cần xác nhận.

Hắn dừng lại, cất giọng:

“Bối Tinh.”

Nghe tiếng hắn, Bối Tinh gần như lập tức dừng bước.

Có phải cậu quá chậm nên hắn không hài lòng không? Bối Tinh căng thẳng liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi xoay người:

“Là tớ...”

Kỳ Việt nhớ lại hành động của Kim Ngọc Hiên, liền ngắt lời, đưa tay ra:

“Đưa đồng hồ cho tớ, phần còn lại để tớ làm.”

Chạy xong, hắn mới yên tâm mà nói lời khách sáo được.

“... Hả?”

Đôi mắt Bối Tinh mở to.

Cậu không nhúc nhích. Dù mặt cậu là mosaic, nhưng cũng có khác biệt. Hắn không nhìn rõ biểu cảm, liền cúi mắt, ra hiệu nhìn xuống chân Bối Tinh.

Dưới áo choàng, là đôi chân không bình thường.

Nhìn xuống, Bối Tinh mới chợt nhận ra. Không phải ghét bỏ, mà là lo lắng... sao? Cậu cúi đầu, nhìn đôi chân từ lúc nào đã trở nên mềm nhũn, cảm giác như cả trái tim sền sệt bên trong cũng đang đập loạn lên.

Ngón tay run rẩy tháo đồng hồ, đưa cho hắn:

“Cảm... cảm ơn.”

Không ngờ có một ngày, cậu cũng được trải qua những việc bạn học bình thường từng trải qua – có người vì lo cho bạn mà chạy giúp.

“Giữa chúng ta không cần khách sáo.” Hắn cũng đã lợi dụng Bối Tinh không ít lần.

Huống hồ, hắn nóng lòng muốn xác định dị năng của cậu. Chạy xong mới được.

“!”

Ý của Kỳ Việt là... bọn họ là bạn bè, cho nên không cần khách sáo?

Mãi cho đến khi hắn đeo đồng hồ, từ trước mắt cậu chạy đi, Bối Tinh vẫn chưa kịp chắc chắn.

Trên đường chạy là bóng dáng mạnh mẽ của hắn. Chu Tử Diêu ép sát tay lên lưới sân tập, qua khe hở nhìn vào, thấp giọng hỏi anh trai:

“Anh, anh thấy không? Đó là Bối Tinh. Ngay cả chúng ta cũng không thể tới gần cậu ấy, vậy dị năng của học sinh chuyển trường Kỳ Việt rốt cuộc là gì?”

Ánh mắt Chu Tử Phù sâu thẳm:

“Ngày mai là kỳ kiểm tra dị năng hàng tháng. Đến lúc đó, chân tướng sẽ rõ ràng thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play