Chương 4

Nghe được cách nói kỳ quái nhưng lại không thể hỏi trong tình huống này, hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt, cúi mắt quan sát tình trạng của Bối Tinh.

Chiếc áo choàng đen rộng thùng thình bao trùm Bối Tinh từ đầu đến chân, hắn không nhìn thấy được tay chân của cậu ta.

“Vậy thì hết cách.”

Giản Hạo Sâm hít sâu một hơi, phất tay với hắn:

“Kỳ Việt đúng không, phiền em tránh sang một chút.”

“...... Được.”

Hắn mỉm cười, lùi lại một khoảng.

Anh ta định làm gì vậy?

Nghi hoặc nhanh chóng có đáp án.

Chỉ thấy Giản Hạo Sâm xoa xoa bàn tay, sau đó làm tư thế ra quyền, tay trái tay phải liên tiếp giáng xuống lưng Bối Tinh, phát ra tiếng “bành bành bành” giòn giã như đang đập gạo nén thành bánh.

Hắn: “...... Đây gọi là gì?”

Đang rảnh quá không có việc gì làm, bắt chước học sinh chơi đấm bao cát?

Thật sự sẽ không đấm chết người sao.

Bất kể là chủ nhiệm lớp hay các học sinh, ai nấy đều ra vẻ đã quen, không hề ngăn cản, xem ra sẽ không sao. Hắn đứng yên quan sát.

Quả nhiên, mấy cú đấm đi xuống, áo choàng phát ra tiếng “a... u... lọc cọc...” mơ hồ.

Hơn mười giây trôi qua, áo choàng khẽ động.

Hắn: “......”

Không hổ là người mạnh nhất lớp F, không đấm chết, mà bị đấm tỉnh.

Một bàn tay tái nhợt gầy yếu nhấc mũ trùm lên:

“Ưm...... Lại đánh thức tôi......”

Đôi mắt ngái ngủ mơ màng nhìn thấy trước mặt ngoài thầy Giản, còn có một thiếu niên tóc bạc mắt đỏ đang cúi mắt nhìn mình, ánh mắt lạnh nhạt soi thẳng. Giọng nói ngập ngừng liền biến mất, đôi mắt nâu xám tròn xoe trợn to.

“Cậu là ai?!”

Trong trường Thợ săn, ngoại trừ thầy Giản, vậy mà còn có người có thể đứng gần cậu ta như thế, lại còn bình thản thế này.

Giọng Bối Tinh yếu ớt, mềm như bông. Khi ý thức dần tỉnh táo, chất lỏng sền sệt trong áo choàng tan đi, tay chân từ từ trở lại hình dáng bình thường.

“...... Học sinh chuyển lớp, Kỳ Việt.”

Đối diện vẫn chỉ là một khuôn mặt mosaic, hắn vẫn giữ nụ cười, giọng đều đều.

Đến bao giờ hắn mới có thể thấy rõ gương mặt thật của những người trong thế giới này? Dựa vào tóc, giọng nói, thậm chí mùi hương, hay bước đi để phân biệt từng người, thật sự rất kỳ lạ.

Từ khi vào Học viện Thợ săn số 7 đến giờ, trừ thầy Giản, hầu như không ai chủ động bắt chuyện với hắn, mọi người đều tránh né.

Bối Tinh hơi căng thẳng:

“Kỳ... Kỳ Việt phải không, xin chào! Tôi... tôi tên là Bối Tinh.”

Hắn không thể thấy rõ sắc mặt sau lớp mosaic, nhưng qua ngữ khí, hắn nhận ra Bối Tinh đang căng thẳng và thể hiện thiện ý với mình.

Xung quanh, các gương mặt mosaic vẫn nhìn chằm chằm, hiển nhiên đang chú ý từng cử động của họ. Cùng Bối Tinh làm quen rõ ràng là có lợi mà không hại.

Hắn khẽ gật đầu, giọng không cao không thấp, tốc độ đều đặn, đảm bảo mọi ánh mắt tò mò hoặc ác ý đều có thể nghe thấy, tốt nhất là giống như họ kiêng kỵ Bối Tinh, cũng phải kiêng kỵ hắn.

“Tôi biết cậu, Bối Tinh.”

Dù chỉ mới biết không lâu trước đây. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là, hắn nói ra thì cũng không tính là nói dối.

Hắn biết Bối Tinh, biết rõ mức độ thực lực, từ đó mọi người tự đưa ra suy đoán, chẳng liên quan gì đến bản thân hắn.

Học sinh lớp F: “......”

Quả nhiên, học sinh chuyển lớp đến lớp F là để nhắm vào Bối Tinh. Hắn hiểu rõ mọi thứ về Bối Tinh, còn dám đường hoàng đến gần cậu ta, thái độ hoàn toàn tự tin, kiêu ngạo, căn bản không coi bọn họ ra gì.

Nghe hắn nói vậy, gương mặt Bối Tinh hiện lên nụ cười mừng rỡ:

“Thật... thật sao? Vậy thì...... Tôi rất vui được làm quen với cậu, Kỳ Việt!”

“Tôi cũng vậy.”

Dù nhìn từ góc độ nào, hắn đều cho rằng bản thân đang nói thật lòng.

Giản Hạo Sâm nhìn cảnh hai người hòa thuận giao lưu, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng.

“Tuy tôi cũng không muốn làm phiền các em kết bạn, nhưng bài học thì không thể trì hoãn.”

Nói xong, Giản Hạo Sâm đỡ lấy một cánh tay của Bối Tinh.

Hắn liếc nhìn động tác của thầy, trong lòng càng nghi hoặc.

Ngăn được những cú đấm kia mà vẫn yếu đến mức phải nhờ thầy đỡ mới đi được?

Nghĩ tới chuyện trước đó muốn ra tay giúp, hắn giấu đi nghi hoặc, chưa đợi Giản Hạo Sâm mở lời, liền thản nhiên học theo dáng vẻ của thầy, đỡ lấy cánh tay còn lại của Bối Tinh, tăng thêm độ tin cậy cho câu “tôi biết cậu, Bối Tinh.”

Giống như nâng mì mềm, chẳng trách phải đỡ.

Chạm vào cánh tay Bối Tinh, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ đó.

Cúi mắt giấu đi sự kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm đôi chân của Bối Tinh.

Đây là trạng thái “ngủ hóa” trong miệng thầy Giản? Dị năng của Bối Tinh...... có liên quan đến cơ thể sao?

Đáng tiếc, dù có đi lại, hai chân cậu ta cũng bị áo choàng che kín, hắn chẳng nhìn thấy gì.

Đến gần, chạm vào, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, học sinh khác chỉ âm thầm lùi ra cách họ một mét.

Xác nhận được điều này, mọi người đều hiểu rằng, tốt nhất đừng dễ chọc vào hắn. Tuy chưa rõ dị năng là gì, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối vượt trên Bối Tinh.

Hắn đỡ Bối Tinh đi qua lối trống.

Sau lưng, vô số ánh mắt bám theo từng cử động của hắn.

“Xì, làm màu cái gì chứ.”

Đợi hắn khuất bóng, tiếng cười khinh thường vang lên ở hành lang.

Các học sinh nhìn về phía người vừa nói — Kim Ngọc Hiên.

“Kim Ngọc Hiên, khi nãy sao cậu không nói gì?”

“Đúng đó, bày đặt ra vẻ trước mặt bọn này thì được gì, có giỏi thì ra vẻ trước mặt Kỳ Việt đi.”

“Học sinh chuyển lớp mới đến, e là nhân vật trung tâm lớp F sắp đổi người rồi, Kim thiếu sốt ruột quá ha ha...”

Tiếng cười vang lên, sắc mặt Kim Ngọc Hiên tối sầm, mấy tên đàn em thấy thế liền đứng ra hăm dọa:

“Triệu Ngọc, miệng mày nên cẩn thận chút, kẻo có ngày đang ngủ thì bị thiêu chết.”

“Có bản lĩnh thì cứ đến, xem là tao bị thiêu chết hay mày chết đuối trước!”

“Cãi nhau cái gì?”

Liêu Nguyên Lương từ phòng học đi ra, quát lớn:

“Còn không mau ra sân thể dục tập hợp!”

Cả đám học sinh ào ra như ong vỡ tổ.

Liêu Nguyên Lương đẩy gọng kính, rời phòng. Trong lòng ông ta cảm thấy cần phải đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến, làm rõ thân phận và mục đích của học sinh chuyển lớp Kỳ Việt.

——

Sân thể dục.

“Chiến đấu xuất sắc thường cần một thể lực vượt trội để chống đỡ!”

Giản Hạo Sâm đứng phía trước, giọng nói vang dội, giơ nắm tay làm động tác khích lệ.

Tình hình còn chưa rõ, để không lộ sơ hở trước lớp F, khi xếp hàng, hắn mượn cớ chiều cao, đứng ở hàng cuối.

Phía trước, giọng thầy Giản vẫn không ngừng.

“Các em lớp F, những thợ săn dị năng tương lai, hôm nay cũng hãy tiếp tục nỗ lực rèn luyện cơ thể thật vững chắc để chuẩn bị cho ngày đi săn giết sau này!”

Khoảng năm phút sau, thầy mới tuyên bố chính sự:

“Hạng mục huấn luyện đầu tiên bắt đầu, đeo đồng hồ vào, chạy 3000 mét làm khởi động!”

3000 mét?

Hắn thở phào nhẹ nhõm, trước mặt bao người không thể để lộ sơ hở. May mà không quá khó, hắn có thể hoàn thành.

Bên cạnh có một chiếc rương, trong đó để lộn xộn nhiều chiếc đồng hồ. Giản Hạo Sâm phân phát, các học sinh lần lượt lên nhận.

Hắn cũng được phát một chiếc. Màn hình đồng hồ hiển thị con số 3000 màu xanh lục nhấp nháy, hắn đoán sau khi chạy xong, đồng hồ về 0 thì xem như hoàn thành hạng mục.

Vừa cài đồng hồ, hắn vừa liếc mắt quan sát xung quanh.

“Kim thiếu, cứ yên tâm, em sẽ giúp anh chạy nhanh nhất!”

Một đàn em nịnh nọt nhìn chiếc đồng hồ trên tay Kim Ngọc Hiên.

“Hừ.”

Kim Ngọc Hiên lạnh lùng ném đồng hồ cho người kia:

“Tiền không thành vấn đề, chạy tốt vào, lần sau còn tìm cậu.”

Tất cả đều diễn ra ngay dưới mắt Giản Hạo Sâm, nhưng thầy không hề có ý định ngăn cản.

Hắn: “......”

Quả nhiên, không phải chỗ nào cũng dựa vào dị năng, mà là dựa vào tiền. Tuy chỉ là lớp F, nhưng một giáo viên bình thường như Giản Hạo Sâm căn bản chẳng quản nổi đám dị năng giả này.

Nhưng — hắn lại nhìn về phía Bối Tinh.

Cách đó không xa, dưới tán cây bên ghế đá, Bối Tinh ngồi ôm gọn hai chân, cả người co vào trong áo choàng, khuôn mặt mosaic hướng về sân thể dục.

Nhìn học sinh lớp F càu nhàu nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm đồng hồ, bất kể dùng cách gì cũng phải đủ 3000 mét. Rõ ràng Giản Hạo Sâm không quan tâm họ dùng cách gì, nhưng nhất định phải hoàn thành.

Vì sao chỉ riêng Bối Tinh là không cần?

Đối thủ thật sự của hắn trong lớp F là Bối Tinh. Thế mà đối phương lại bất động. Nếu đối thủ bất động, làm sao hắn có thể quan sát thực lực, tìm ra cách ứng phó?

Không thể được.

Cài khóa đồng hồ xong, hắn khẽ xoay cổ tay, ánh mắt trầm xuống.

Phải nghĩ cách.

Nhưng hắn không thể hỏi thẳng Giản Hạo Sâm, nếu không sẽ làm giảm độ tin cậy cho câu “tôi biết cậu, Bối Tinh” trước đó.

“Đợi đã.”

Bên cạnh vang lên giọng Kim Ngọc Hiên:

“Lần này, tôi tự chạy.”

Cậu ta giật đồng hồ từ tay đàn em, mắt dán chặt vào hắn đang thong thả cài đồng hồ, động tác ưu nhã, khiến người khác trầm trồ.

Chỉ trong chưa đầy một ngày, mức độ bàn tán về hắn trong lớp F còn vượt cả Kim Ngọc Hiên.

“Ê.”

Mang theo ghen ghét, Kim Ngọc Hiên tiến lại gần, nhưng vẫn đứng cách hắn hai bước:

“Kỳ Việt, đúng không?”

“Hả?”

Nghe gọi tên, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt mosaic.

Qua giọng nói, hắn nhận ra đây là kẻ từng nói có thể đánh bật cả thầy Giản ra khỏi lớp — một tên đầu óc đơn giản.

Nhận thấy đối phương chỉ hờ hững đáp lại, Kim Ngọc Hiên càng không cam lòng, nhưng vẫn cố giữ lý trí, cẩn thận khiêu khích:

“Đua một lần nhé, thế nào?”

Cậu ta giơ đồng hồ lên.

Chỉ là chạy 3000 mét, học sinh chuyển lớp có mạnh đến đâu cũng không thể dùng dị năng để làm hại hắn, đúng chứ?

Ánh mắt học sinh sáng lên, tuy không xông đến, nhưng ai cũng háo hức nhìn về phía hai người.

Đối diện sự khiêu khích, hắn nhìn huyết điều trên đầu Kim Ngọc Hiên chỉ bằng một phần ba của Bối Tinh, cố ý hạ thấp sắc mặt, giữ vẻ lạnh nhạt, giọng nói vững vàng:

“Cậu không xứng làm đối thủ của tôi.”

Trong lớp F, từ đầu hắn đã xác định chỉ có Bối Tinh mới xứng đáng là đối thủ.

So với Bối Tinh, Kim Ngọc Hiên chỉ là hạng xoàng. Chấp nhận cậu ta làm đối thủ chỉ khiến kéo theo vô số kẻ như vậy, càng nói nhiều càng dễ lộ sơ hở.

Tuyệt đối không được mở miệng nhận lời.

Học sinh lớp F: “?”

Vừa mới mỉm cười ôn hòa, vậy mà ngay sau đó lại thốt ra câu “không xứng” lạnh lùng vô tình. Đúng là kiểu học sinh chuyển lớp! Quả nhiên, sự dịu dàng trước đó chỉ là lớp ngụy trang. Bản chất của hắn lạnh lẽo như khí chất kia.

Để tránh Kim Ngọc Hiên nổi giận rồi dùng dị năng, hắn lập tức quay mắt về phía Bối Tinh, mượn cơ hội dời sự chú ý.

Quả nhiên, Kim Ngọc Hiên cũng bị ánh mắt ấy kéo đi, học sinh xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía Bối Tinh.

Bối Tinh vẫn luôn chú ý đến hắn. Thấy hắn được chào đón, ánh mắt cậu ta thoáng hiện vẻ ghen tỵ. Đột nhiên, khi bị hắn nhìn thẳng, Bối Tinh ngơ ngác chớp mắt.

Thừa lúc Kim Ngọc Hiên chưa kịp phản ứng, hắn bước nhanh về phía Bối Tinh.

Triệu Ngọc khoanh tay cười nhạo:

“Hiểu chưa, Kim Ngọc Hiên. Trong mắt Kỳ Việt, chỉ có Bối Tinh mới xứng làm đối thủ. Chờ đến khi cậu đánh bại được Bối Tinh rồi hãy nói tiếp.”

Bị hắn từ chối thẳng thừng, lại bị chế giễu, sắc mặt Kim Ngọc Hiên u ám.

Cách xa kẻ khiêu khích, hắn thầm thở phào.

“Cái đó...... Có chuyện gì sao?”

Bối Tinh nuốt nước bọt, lo lắng ngẩng lên nhìn thiếu niên tinh xảo, khí chất xuất chúng trước mặt.

Hắn: “......”

Đến lúc rồi.

Hắn mỉm cười, đạt được mục đích, khẽ mời:

“Muốn luyện tập cùng nhau không?”

Phải hiểu rõ năng lực của Bối Tinh là gì.

Bối Tinh ngẩn người, chớp mắt mấy cái, rồi lắc đầu:

“Không... không được. Dù sao cũng chẳng ai có thể đến gần tôi. Tôi luyện tập cũng vô ích, vì ngay cả người có thể đánh với tôi...... cũng không có.”

Giọng cậu ta rất nhỏ, gió thổi qua liền tan biến. Nếu hắn không đến gần, e là cũng chẳng nghe thấy.

Dị năng giả không thể đến gần, không có đối thủ, nên từ chối luyện tập?

Cúi mắt nhìn thân hình quấn trong áo choàng, hắn trầm tư.

“Bối Tinh.”

Giữa vô số ánh mắt, thiếu niên tóc bạc mắt đỏ vươn tay về phía cậu ta.

“Hả?”

Bối Tinh ngơ ngác ngẩng lên, nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt.

“Nếu cậu đồng ý.”

Giọng hắn lạnh mát, chậm rãi rõ ràng:

“Tôi có thể làm đối thủ của cậu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play