Chương 6
Học sinh chuyển trường Kỳ Việt.
Thông qua tin tức, bọn họ đã biết tên của hắn, cũng biết được tất cả chuyện xảy ra ở lớp F.
Biết được Kỳ Việt dùng gương mặt quý ông tao nhã để ngụy trang, lợi dụng việc tiếp cận Bối Tinh, điều khiển, trêu chọc cảm xúc của học viên lớp F, thưởng thức trò hề nực cười của bọn họ.
Một màn diễn quý ông hoàn hảo, hành động lại mang tính khiêu khích. Hắn đang nói cho tất cả biết, cho dù ở lớp F, hắn cũng không thể bị xem thường.
Đúng như Kim Ngọc Hiên nói, hành vi kiêu ngạo, nguy hiểm của học sinh chuyển trường không thể không khiến học viên lớp cao để ý.
Tin rằng sau hôm nay, sẽ có rất nhiều học viên lớp cao theo dõi Kỳ Việt, muốn bỏ tiền mua tin tức về hắn, và bọn họ có thể nhân cơ hội này kiếm một món lớn.
Ngày hè nóng bức sắp đến, viện mồ côi cũng nên lắp máy điều hòa. Dù là tân nhân loại hay nhân loại cũ, không có tiền thì khó mà sống nổi.
“Ngày mai kiểm tra xong, em chờ anh trong nhà vệ sinh.” Chu Tử Diêu hẹn với Chu Tử Phù.
Học viện Thợ săn không có lớp S, nên bảy viện chỉ có sáu lớp. Mỗi lớp sẽ có nhân viên phụ trách kiểm tra dị năng khác nhau. Thông thường, chủ nhiệm lớp sẽ là người ghi chép kết quả kiểm tra. Trước khi kiểm tra xong, các chủ nhiệm lớp không cho phép học viên rời khỏi phòng, nhưng không ngăn được việc lấy lý do đi vệ sinh. Bọn họ cũng không thể trực tiếp xem kết quả kiểm tra của lớp F, nên cần hẹn gặp trong nhà vệ sinh, nắm chặt tay nhau để cảm nhận tin tức truyền qua gió.
Chu Tử Phù gật đầu: “Được.”
Trong học viện, tin tức về dị năng quan trọng như vậy, chắc chắn sẽ được bán ra ngoài, và cũng sẽ được ghi lại trong tư liệu về học sinh chuyển trường Kỳ Việt.
Nhưng so với việc đó……
“Ngồi xuống!” Chu Tử Phù nhanh chóng xoay người kéo em trai đứng ra sau lưng mình.
“Phanh!” Quyển sách dày nặng đập xuống người Chu Tử Phù.
“Chu Tử Phù, Chu Tử Diêu! Giờ học mà hai đứa lại rúc rích với nhau làm gì?!” Viện trưởng Học viện Thợ săn số 7, Lý Cần, dù chống gậy, dáng người khom xuống, nhưng giọng răn dạy lại vô cùng đanh thép.
Thấy hiệu trưởng, cặp song sinh tóc đỏ lập tức chột dạ đứng cứng ngắc. Nhìn dáng vẻ ông lão thổi râu trừng mắt, bọn họ vội vàng buông tay nhau ra, len lén nhìn nhau.
Hiệu trưởng chắc chắn cũng bị học sinh chuyển trường thu hút đến đây. Đến cả viện trưởng cũng kinh động, vậy thì lai lịch của Kỳ Việt không hề nhỏ, liệu có ảnh hưởng đến Lục Chiêu Bắc không?
Sự bất an len lỏi trong lòng cặp song sinh.
Không trách được bọn họ nghĩ vậy. Ở Học viện Thợ săn số 7, Bối Tinh vốn đã đặc biệt. Tương tự như vậy, dị năng nhân tạo Lục Chiêu Bắc cũng là một sự tồn tại đặc thù.
Nếu Kỳ Việt chuyển đến một học viện khác, bỏ qua học viện số 7, thì tốt biết mấy.
“A, kia là cái gì? Diều kìa!” Chu Tử Phù lập tức hét lên, chạy đi.
“Ặc……Em hình như nghe thấy thầy gọi tên em, hiệu trưởng tạm biệt!” Chu Tử Diêu cũng vẫy tay bỏ chạy.
Rõ ràng, hai anh em này không phải lần đầu bị viện trưởng bắt quả tang. Bọn họ biết rõ viện trưởng sẽ không thật sự tức giận, cũng giống như việc ông sớm biết bọn họ buôn bán tin tức trong học viện, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Cút hết về lớp ngay!”
Tiếng hiệu trưởng quát theo hai bóng dáng thiếu niên tóc đỏ đang chạy xa.
“Vâng ạ!”
“Biết rồi!”
Tiếng đáp tinh nghịch vang vọng theo gió.
Liêu Nguyên Lương đẩy gọng kính, nhặt quyển sách viện trưởng vừa ném, phủi sạch bụi rồi đưa lên: “Viện trưởng, sách của ngài.”
Thật khoan dung, ngay cả lúc ném người cũng chỉ ném vào cơ thể rắn chắc của Chu Tử Phù. Có lẽ cũng vì chính viện trưởng từng là trẻ mồ côi.
“Hừ!” Ông lão râu bạc hừ một tiếng, kẹp quyển sách dưới cánh tay còn lại, đi tới chỗ cặp song sinh vừa kéo sập tấm lưới thép, nhìn vào bên trong.
Trên đường chạy, thiếu niên thần sắc bình tĩnh, mái tóc trắng như tuyết tung bay theo từng bước.
Nhìn vài giây, Lý Cần khôi phục tấm lưới, nghiêng đầu nói với Liêu Nguyên Lương, giọng bình thản: “Không thấy gì khác thường, cứ đối xử bình thường là được.”
Liêu Nguyên Lương: “……”
Một học sinh chuyển trường, ngay cả hồ sơ nhập học cũng chưa qua tay viện trưởng, vậy mà trực tiếp xuất hiện trong hệ thống của Học viện Thợ săn số 7, phần lớn mục trống trong hồ sơ đều ghi “không rõ”, như thế còn chưa đủ kỳ lạ sao?
Khó khăn lắm mới kéo viện trưởng tới đây để kiểm chứng, kết quả lại nhận về câu trả lời như vậy. Đối với Liêu Nguyên Lương, chẳng khác nào ôm một quả bom hẹn giờ trong tay.
“Hiệu trưởng, vì suy nghĩ lâu dài, Kỳ Việt nên được chuyển……”
Lý Cần cắt ngang: “Cậu ta và Bối Tinh ở cùng nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
Tiếp tục đi xuống, ông cũng muốn biết sẽ có kết quả thế nào. Hy vọng sự tò mò của bản thân được giải đáp, có lẽ trong quá trình này, Bối Tinh cũng có thể thu hoạch được điều gì đó.
“Hiệu trưởng……”
Liêu Nguyên Lương còn muốn nói, lại bị Lý Cần cắt ngang: “Được rồi, tạm biệt.”
Lý Cần phất tay, chống gậy rời đi.
Liêu Nguyên Lương: “……”
Quả bom này, rốt cuộc sẽ còn nằm trong tay ông bao lâu nữa?
Khi chạy bộ, Kỳ Việt đã sớm biết cặp song sinh tóc đỏ đang lén nhìn từ sau lưới thép. Bình thường, hắn sẽ không để ý tới nhóm nhân vật chính, nhưng hắn không quên, lần trước giữ lễ phép, kết quả lại nhận được 【giá trị thù hận +5%】.
Kỳ Việt không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Chỉ cần phớt lờ là được. Không giao lưu, có lẽ lại là điều tốt, dù sao thì…… có thể tệ hơn được nữa sao?
【Cảnh báo! Nhận giá trị thù hận +1% từ cặp song sinh tóc đỏ. Hiện tại giá trị thù hận: 6%.】
Giao diện xác nhận bật ra trước mắt, đáy mắt Kỳ Việt hoàn toàn không có ý cười.
“……”
Phát thiện ý thì thù hận tăng; không phản ứng, cũng vẫn tăng.
Thật sự phiền phức.
Phiền đến mức Kỳ Việt chẳng buồn để ý đến ánh mắt sau lớp mosaic kia. Dù sao hắn cũng không cảm nhận được ác ý từ đó.
Hai vòng đồng hồ 800 mét, tổng cộng 1600 mét, Kỳ Việt nhanh chóng chạy xong.
Hít thở nhẹ nhàng, hắn dừng bước, đi về phía băng ghế cạnh sân, nơi Bối Tinh đang ngồi.
Bối Tinh cúi đầu, dưới áo choàng rộng thùng thình, hắn chăm chú nghịch đống Slime trong tay. Vốn đã chậm chạp, lại càng không nhận ra có bước chân tiến đến.
Kỳ Việt nghe thấy tiếng dính nhớp của Slime vang lên.
“Bối Tinh.” Kỳ Việt đứng cách một khoảng lễ phép.
Hắn đưa đồng hồ về phía Bối Tinh: “Xong rồi.”
Âm thanh của Kỳ Việt, Bối Tinh tuyệt đối sẽ không nghe nhầm. Áo choàng cứng đờ. Giọng nhỏ nhẹ của Bối Tinh vang lên: “Vậy…… làm ơn chờ một chút, tôi xong ngay.”
Bị nhìn thấy lần thứ hai, có lẽ sẽ khiến người ta thấy ghê tởm.
“Không sao.” Từ áo choàng, Kỳ Việt nhận ra sự bất an.
Có lẽ hắn nên cho Bối Tinh chút không gian riêng. Kỳ Việt ngước mắt nhìn những học viên đang lần lượt giao đồng hồ, rồi lên tiếng lần nữa.
“Tôi đem mấy cái này giao cho thầy Giản trước.”
“…… Vâng, cảm…… à, cám ơn.” Nghĩ tới lời Kỳ Việt nói, bản thân quá khách sáo, sợ hắn sẽ nghĩ rằng mình không coi hắn là bạn. Bối Tinh vội sửa lời.
Nghe tiếng bước chân rời đi, Bối Tinh thở phào, cố gắng tập trung, khống chế cơ thể mềm nhũn sắp hòa tan thành một vũng.
Việc Kỳ Việt giúp Bối Tinh hoàn thành phần chạy còn lại, đã sớm gây ra chấn động trong nhóm học viên. Khi thấy Kỳ Việt còn giúp đem đồng hồ nộp cho thầy Giản, lập tức lại dấy lên thảo luận.
“Ngay cả người nhà Bối Tinh cũng chưa từng để ý tới cậu ta như vậy.”
“Sau này đi, hắn có mang theo cả Bối Tinh không?”
“Nhìn bộ dạng Bối Tinh kìa, lại hóa rồi. Ngay cả cơ thể mình cũng không kiểm soát nổi, trách sao không làm hại người khác. Thầy Ngô còn đang nằm viện tâm thần đó, hắn dựa vào đâu mà hưởng đặc quyền……”
Trong vô số lời bàn tán tò mò, sự khinh miệt ác ý của Kim Ngọc Hiên càng rõ rệt.
“Có lẽ……” Bước chân Kỳ Việt dừng lại, hắn nghiêng người nhìn thẳng Kim Ngọc Hiên.
“Cái, cái gì?” Bị đôi mắt đỏ lạnh lẽo chăm chú, Kim Ngọc Hiên nuốt khan.
Triệu Ngọc từng nói, nếu không có Bối Tinh, bọn họ đã chết trong lần thí luyện trước.
Đáy mắt Kỳ Việt lạnh lùng. Đây là hành vi chính xác sao? Không cần nghĩ nhiều, hắn đã mở miệng.
“Lần trước, Bối Tinh nuốt quái vật, cứu người, không nên có cậu trong đó.”
Chuyện thầy Ngô tinh thần suy sụp là thật, Bối Tinh bị chỉ trích cũng là thật, nhưng người có tư cách chỉ trích, không phải kẻ đã được hắn cứu.
Chọn cứu một người hay cả đám, ai cũng có lý lẽ của riêng mình. Tranh cãi mãi, cũng vô ích.
Nhưng sự thật là, Bối Tinh đã cứu người. Nếu không có hắn, cả thầy Ngô lẫn các học viên được cứu đều đã chết.
Thiếu niên đứng thẳng, giọng bình thản, ánh mắt lại lạnh buốt.
Dưới ánh mặt trời, Kim Ngọc Hiên run lên vì lạnh.
Bị Kỳ Việt nhắc nhở sự thật rằng bản thân đã từng được Bối Tinh cứu, Kim Ngọc Hiên đổi sắc mặt, im lặng.
Kỳ Việt mặt lạnh, quay người bước về phía Bối Tinh.
“Là ghen ghét vặn vẹo chăng? Được Kỳ Việt đối xử khác biệt, là Bối Tinh, không phải cậu.” Có học viên bật cười châm chọc.
Kim Ngọc Hiên mím môi, cuối cùng giữ im lặng.
Thoát khỏi nguy hiểm, thân thể căng chặt của Kỳ Việt mới dần thả lỏng. Nhưng hắn không hề hối hận vì những lời vừa rồi.
Bối Tinh thấy bóng lưng hắn, thấy hắn trò chuyện ấm áp cùng các bạn học, càng thêm kiên định với quyết tâm trong lòng.
Ở cạnh hắn, sớm muộn gì cũng bị mọi người xa lánh.
Dù không nỡ, cũng phải nói rõ ràng, không thể vì lòng tốt của Kỳ Việt mà lừa dối, phụ bạc hắn.
Khi Kỳ Việt chỉ còn cách vài bước, Bối Tinh đứng dậy.
Chờ hắn dừng lại trong khoảng cách xã giao, giọng nghiêm túc của Bối Tinh vang lên.
“Kỳ Việt, tôi có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Khóe miệng Kỳ Việt khẽ nhếch.
Vốn ít giao tiếp, năng lực ngôn ngữ của Bối Tinh đã phần nào thoái hóa. Giờ phút này lại có thể nói rõ ràng, hẳn là đã luyện tập trong lòng từ trước.
“Vừa rồi thấy các cậu nói chuyện, chắc vui lắm.” Bối Tinh lo lắng xoắn ngón tay.
“Hả?” Ý gì vậy.
“Tôi ý là…… tôi, hơi kỳ quái, còn mọi người…… đều rất bình thường, giống như……”
Bối Tinh bất chấp, đưa bàn tay vốn không che giấu được từ trong áo choàng ra, không dám nhìn mắt Kỳ Việt:
“Tôi sẽ như vậy, anh cũng biết……”
Bàn tay buông xuống, không có khớp xương, không có ngón tay, chỉ là một khối mềm nhũn hình trụ, giống cây kem chảy tan, chỉ khác là da trắng bệch.
Sau khi để Kỳ Việt nhìn rõ, Bối Tinh lập tức rụt tay về áo choàng:
“Chính là như vậy.”
“…… Không sao cả.”
“Hả…… Ơ?” Bối Tinh ngơ ngác. Rất nhanh, lại nghe giọng Kỳ Việt vang lên.
“Thế giới này, dù sinh vật có hình thái thế nào, cũng là bình thường, chẳng ai thấy lạ lùng.” Hắn nói thật lòng.
“Không phải thế.” Bối Tinh vội phản bác, giải thích rõ ràng, mong hắn hiểu.
“Dị năng của tôi khiến ai đến gần cũng sẽ giống như tay tôi, hòa tan ra. Dù không hòa tan, tinh thần cũng sẽ biến dạng…… Đây là dị năng của tôi, vĩnh viễn không thể thay đổi……”
“Ai đến gần tôi, đều sẽ trở nên bất hạnh. Giống như mọi người nói, tôi là nguồn ô nhiễm……”
Chính miệng Bối Tinh mô tả dị năng, giúp Kỳ Việt tiết kiệm nhiều phiền toái, cũng khiến hắn nhớ tới những tiểu thuyết về “Cựu Nhật Thần” trong thế giới thực.
Hắn không còn mơ hồ như khi mới tới thế giới này.
Sự dị biến của thế giới này, có lẽ là kết quả của sự cảm nhiễm từ “Cựu Nhật Thần”?
Còn Bối Tinh, là may mắn hay bất hạnh khi sở hữu năng lực ô nhiễm giống thần, dù chỉ trong phạm vi nhỏ?
Điều này cũng giải thích tại sao Bối Tinh chỉ có thể gây ô nhiễm lên tân nhân loại có gien biến dị, còn nhân loại cũ thì không. Vì trong lần dị biến ban đầu, gien của nhân loại cũ không bị ô nhiễm, nên không thể liên kết với Bối Tinh.
Vấn đề đặt ra là——
Nếu muốn sao chép 100% dị năng đối phương, có lẽ cần chiến thắng trong trận đấu? Nhưng với một người sở hữu dị năng như Bối Tinh, làm sao hắn có thể đánh bại?
Thầy Giản từng thử đấm, nhưng Bối Tinh không hề cảm thấy đau đớn.
Kỳ Việt: “……”
Sự việc trở nên khó giải quyết hơn rồi.
Bối Tinh đã dốc hết lời lòng, chờ một lúc lâu vẫn không nghe tiếng hắn đáp lại, cúi đầu thấp hơn.
Mộng đẹp kết thúc.
“Vậy…… tạm biệt.” Bối Tinh ủ rũ quay lưng.
“?”
Kỳ Việt gọi lại: “Đợi đã.”
Nhìn bóng lưng, hắn đoán được Bối Tinh hiểu lầm vì sự im lặng của mình. Không nghi ngờ gì, cậu ấy đã vì dị năng mà tự ti.
“Còn, còn chuyện gì nữa?” Bối Tinh không dám xoay người.
“Có lẽ…… Cậu biết về Cựu Nhật Thần chứ?”
Kỳ Việt cũng không chắc trong thế giới truyện tranh này, có tồn tại lời đồn về "Cựu Nhật Thần” hay không.
“Hả?” Bối Tinh ngơ ngác.
“Cái đó…… là gì?”
Kỳ Việt: “……”
Xem ra là chưa từng nghe qua.
“Thần là một tồn tại cổ xưa và cường đại, là vị chủ thể cao vĩ…… Quan trọng là……”
Nhìn chăm chú bóng lưng Bối Tinh, hắn hy vọng cậu thoát khỏi sự tự ti, tiếp tục nói:
“Bối Tinh, thần có liên quan đến cậu.”