Chương 3
Cho dù đã bị che mosaic, cũng không ngăn nổi ánh mắt nóng rực của các bạn học.
Kỳ Việt giả vờ không để ý.
Quá kỳ quái.
Bất kể là giáo viên chủ nhiệm hay bạn học.
Việc cậu chọn chỗ ngồi thì có gì bất thường đâu, vậy mà dưới ánh mắt mong chờ của tất cả, đôi giày Martin vừa bước ra lại bỗng khựng lại.
Trên mặt học sinh lớp F hiện rõ vẻ thất vọng.
“......?”
Cái gì vậy? Cố ý sao?
Kỳ Việt xoay người. Đáng tiếc, không ai có thể nhìn ra biểu cảm từ gương mặt bị che mosaic.
Nhưng cả đám lại đồng loạt nhìn chằm chằm cậu, ai có đầu óc đều đoán ra bọn họ chắc chắn chẳng mang thiện ý.
“Các bạn.”
Để làm dịu sự cảnh giác của mọi người, Kỳ Việt cố giữ vẻ nhẹ nhàng, hơi nhướn mày, giọng điệu khẽ khàng.
Cậu không thể hỏi: “Nhìn gì vậy?” cũng không thể hỏi: “Sao lại nhìn tôi?”
“Đẹp?”
Một câu vừa như hỏi lại, vừa như dò xét, để xem bọn họ hiểu thế nào.
Vừa không lộ ra bản thân hoàn toàn chẳng biết gì, lại có thể khéo léo tránh bước chân rơi vào bẫy, kéo dài thêm chút thời gian.
May mắn thì có thể moi được từ miệng bạn học hay giáo viên chủ nhiệm vài tin tức về hành vi kỳ lạ này.
Các học viên: “......”
Rõ ràng lúc sắp được chứng kiến cảnh tượng mình mong chờ, thì học sinh mới lại bất ngờ dừng bước.
Đã vậy còn quay lại, mỉm cười ôn hòa vô hại, giọng điệu thì thân sĩ lịch thiệp.
Thế nhưng đằng sau nụ cười ấy, bọn họ lại cảm thấy một tia nghiền ngẫm tà mị, như đang thưởng thức biểu cảm căng thẳng của họ —— bởi vì sắp chứng kiến kỳ tích, hay bởi vì sẽ thất vọng.
Ngữ điệu khẽ nhếch như thể đang nói: “Chút chuyện nhỏ nhặt này mà cũng khiến các người kinh ngạc sao, thật chẳng đáng.”
Đương nhiên, những lời thô lỗ đó cậu tuyệt đối sẽ không nói ra.
Đám quý tộc tự xưng cao quý kia, vĩnh viễn dùng vẻ ôn hòa giả tạo để ngụy trang, lấy phong thái thân sĩ để che đậy, nhưng thực chất chỉ để chơi đùa nhân tâm.
Trước mặt thiếu niên tóc bạc mắt đỏ này, điều đó được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Tuy là học sinh lớp F hạng kém, nhưng bọn họ đâu có ngu.
Ai nấy đều dám chắc rằng thần sắc của Kỳ Việt chính là đang biểu đạt điều này —— rõ ràng biết bọn họ mong chờ gì, cố tình treo lơ lửng, trêu chọc, lừa gạt để tìm vui.
Đáng chết thay, nếu dị biến tạo ra tân nhân loại, thì tại sao cả đám quý tộc bẩn thỉu kia cũng được tính vào trong đó?
Kỳ Việt: “......”
Sao không ai nói gì?
Thật kiên nhẫn, vậy để mình nói tiếp vậy...…
“Liêu, cậu lề mề cái gì thế? Đợi nửa ngày rồi mà còn chưa cho người vào học!”
Một giọng nam thô to, đầy khí lực bỗng vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Kỳ Việt thấy đám bạn học đang nhìn mình bỗng quay đầu, hoặc đứng dậy, hướng ánh mắt về phía cửa lớp —— nơi có một người đàn ông hơn mét tám, chống nạnh, cau mày. Giọng nghe chừng hơn bốn mươi tuổi.
Giản Hạo Sâm đứng vững hai chân, khoanh tay trước ngực, cau mày trừng Liêu Nguyên Lương, giọng đầy bất mãn:
“Một tuần tôi chỉ dạy có một ngày, cậu còn bắt tôi chờ bao lâu nữa?”
Chương trình học ở Học viện Thợ săn số 7 khác hẳn —— mỗi ngày chỉ có một tiết, mãi đến 5 giờ rưỡi chiều mới kết thúc, thỉnh thoảng còn kéo dài thêm.
“À......” Liêu Nguyên Lương gãi đầu xin lỗi, đi về phía Giản Hạo Sâm:
“Xin lỗi thầy Giản, học sinh mới giới thiệu hơi lâu một chút, tôi sẽ bảo bọn học sinh đi xuống ngay.”
Bình thường thì học sinh mới giới thiệu rất nhanh, nhưng lần này, cậu học sinh mới chuyển đến lại đi thẳng về phía Bối Tinh —— chuyện này khiến mọi người vừa kinh ngạc, vừa tò mò, không khỏi kéo dài thời gian.
“Không nghe thấy thầy Giản nói sao? Mau về chỗ đi.”
Liêu Nguyên Lương phất tay đuổi đám học sinh.
Sự hiếu kỳ chưa được thỏa mãn, các học viên bất mãn lẩm bẩm, trút giận lên Giản Hạo Sâm.
“A, suýt nữa thì quên, hôm nay là tiết thể thuật. Nhưng chúng ta đều là dị năng tân nhân loại, thể thuật chẳng qua chỉ để nhân loại cũ bảo vệ tính mạng.”
“Đúng thế, chỉ có kẻ yếu mới cần thể thuật để tự vệ. Chúng ta có dị năng, gặp nguy hiểm thì dùng dị năng, ai lại cần thể thuật chứ. Thật chẳng hiểu học viện nhất quyết bắt lớp F học thể thuật để làm gì, chẳng phải coi thường chúng ta sao.”
“Nhưng cho dù vậy, có ai dám lại gần thầy Giản không? Thầy ấy tuy là người thường duy nhất trong trường, không có dị năng, nhưng vẫn rất lợi hại.” Triệu Ngọc cau mày phản bác.
Kim Ngọc Hiên cười khẩy: “Đó là vì thầy ấy dạy lớp F thôi. Cho thầy lên lớp cao hơn thì sớm bị đánh bật ra rồi.”
“Đủ rồi Kim Ngọc Hiên, cậu không muốn học thì thôi, cũng đừng nói khó nghe vậy.” Ngô An Diệc cau mày.
“Lời thật cũng không cho nói nữa sao......”
...…
Tiếng cãi vã lặt vặt rồi ai nấy cũng lục tục rời khỏi phòng học.
Kỳ Việt vốn chỉ cách Bối Tinh chưa đầy một mét, không hề cản trở lối ra của ai.
Kỳ · kẻ yếu bản chất · nhân loại cũ tạm thời chưa có dị năng · Việt: “......”
Một nhát đâm bất ngờ.
Nhưng mà...…
Ánh mắt Kỳ Việt dừng lại ở lối đi giữa —— cũng chính là nơi cậu đang đứng.
Thông thường, ba lối đi đều sẽ có người đi.
Thế nhưng lần này, các học viên chỉ đi ở hai bên, né lối đi giữa gần với Bối Tinh nhất.
Điều đó rõ ràng không phải ngẫu nhiên, mà là một thói quen.
Tại sao?
Giản Hạo Sâm thấy Kỳ Việt đứng ở lối đi giữa, gần Bối Tinh, liền cau mày nhìn Liêu Nguyên Lương, ánh mắt dò hỏi.
Sao lại thế?
Liêu Nguyên Lương khẽ lắc đầu: Đừng động.
Giản Hạo Sâm hơi nhướng mày.
Liêu Nguyên Lương trước đó chỉ nói có học sinh mới chuyển đến, chứ không nhắc gì thêm.
Rõ ràng, học sinh mới ấy chính là thiếu niên tóc bạc mắt đỏ đang đứng ở lối đi giữa.
Khoảng cách gần như vậy với Bối Tinh, hơn nữa thái độ của Liêu Nguyên Lương... Chẳng lẽ cậu ta đến vì Bối Tinh?
Nếu dám lại gần, chắc chắn phải có cách ứng phó với dị năng ô nhiễm của Bối Tinh.
Dù sao thì mấy nhà nghiên cứu như Lục Chiêu Bắc cũng có thể tạo ra đủ loại thứ khiến người ta kinh hãi, nghiên cứu cách đối kháng dị năng của Bối Tinh cũng là điều có thể hiểu.
Giản Hạo Sâm chỉ hy vọng Bối Tinh ở đây có thể kết bạn.
Ông không phải dị năng giả, không nghĩ nhiều, mặc kệ người khác nghi ngờ gì về học sinh mới này, chỉ cần có thể nói chuyện với Bối Tinh là được.
Ông mỉm cười thân thiện với Kỳ Việt.
Trong đầu còn đầy nghi hoặc, Kỳ Việt thấy thầy Giản bất ngờ nở nụ cười với mình.
“......”
Kỳ Việt đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Sau đó, cậu thấy thầy Giản quay sang phía Bối Tinh, rồi đi về hướng ấy.
Kỳ Việt đoán chắc là vì Bối Tinh, liền nghiêng người né tránh.
Quả nhiên, thầy Giản đi ngang qua cậu, tiến thẳng đến chỗ Bối Tinh.
Kỳ Việt vẫn giữ nụ cười, không quay đầu, chỉ dùng khóe mắt quan sát.
Ông bước vào nơi chưa ai dám đặt chân, đặt tay lên vai Bối Tinh.
Không có chuyện gì xảy ra.
Các học viên khác dường như cũng đã quen với cảnh này.
Kỳ Việt: “......”
Tại sao đến lượt mình thì mọi người lại phản ứng dữ dội như vậy?
Nghĩ kỹ thì, việc quanh Bối Tinh chẳng có ai, hẳn không chỉ vì cậu ta mạnh nhất lớp F khiến người khác sợ hãi.
Chắc chắn còn có nguyên nhân khác khiến mọi người phải tránh xa.
Cuối cùng lại để một thầy không có dị năng đi đánh thức học viên mạnh nhất lớp F —— chuyện này quá kỳ lạ.
Khác biệt của thầy Giản so với người khác là gì... Khoan đã.
Hồi nãy có bạn học nhắc rồi —— thầy Giản là giáo viên thể thuật, không có dị năng!
Kỳ Việt nhớ lại giao diện về bản thân.
Chỉ nói cậu có thể phục chế trăm phần trăm dị năng của người khác, chứ không nói cách thực hiện.
Nói cách khác, hiện tại cậu giống hệt thầy Giản —— không có dị năng.
Chỉ là một người thường.
Cho nên…
Chỉ người thường không có dị năng mới có thể lại gần Bối Tinh.
Cậu cũng có thể!
Ý thức được chân tướng này, máu huyết Kỳ Việt sôi sục.
Đây chính là thứ có thể lợi dụng để che giấu.
Có Bối Tinh làm “lá chắn”, ít nhất trong lớp F, cho đến khi hiểu rõ cách phục chế dị năng, cậu vẫn an toàn.
“Thầy Giản.”
Kìm nén sự kích động, Kỳ Việt cố ý cất cao giọng.
Quả nhiên, mọi bước chân, mọi gương mặt mosaic đều đồng loạt hướng về phía cậu.
Phòng học vốn ồn ào phút chốc yên lặng.
Trong ánh nhìn từ bốn phía, lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Kỳ Việt nở một nụ cười thật sự.
Mặc kệ những ánh mắt đánh giá hay kinh ngạc, cậu không để tâm, chỉ nhìn Bối Tinh và thầy Giản, bước thẳng về phía họ.
Một bước, hai bước... chỉ còn chưa đến nửa thước.
Tốt, đúng như dự đoán, không sao cả.
Kỳ Việt thở phào nhẹ nhõm, nụ cười càng chân thành:
“Có cần giúp không?”
“......?!”
Dù là lời nói hay hành động, cả lớp F đều chấn động.
Càng khiến họ trầm mặc hơn —— chính là cách cậu treo lơ lửng sự mong chờ của họ, rồi bất ngờ dừng lại, để họ thất vọng, sau đó thản nhiên bước vào vùng cấm.
Giọng nói dịu dàng ấy, rõ ràng như đang triển lãm:
“Nhìn đi, với tôi thì bước vào vùng cấm cũng dễ như uống nước, chẳng đáng để làm ầm lên.”
Còn các người lại kinh hãi đến thế.
Thật buồn cười.
Sắc mặt một số học viên lớp F vặn vẹo.
Kỳ Việt —— tên quý tộc giả tạo, lấy mặt nạ ôn nhu để lừa gạt, vòng vo để châm chọc.
Mà bọn họ lại bị cậu dắt mũi như một lũ chó con.
Kỳ Việt cao ngạo tuyên bố một sự thật lạnh lùng:
Ngay cả kẻ mạnh nhất trong các người, Bối Tinh, tôi cũng chẳng để vào mắt. Huống chi là các người?
Có học viên không cam lòng, nhưng không dám manh động, chỉ nhìn cậu đầy kiêng kỵ.
Không khí thay đổi, Kỳ Việt biết mình đã mượn Bối Tinh để dựng nên “lá chắn” thành công.
Nhìn học sinh mới vẫn tự nhiên tiến lại gần, còn chủ động đề nghị giúp đỡ, Giản Hạo Sâm vội vàng gật đầu:
“Cần, cần!”
Quả nhiên, Liêu nói không sai, học sinh mới này hẳn biết cách đối phó dị năng ô nhiễm của Bối Tinh.
Giản Hạo Sâm nắm vai Bối Tinh chặt hơn, cau mày lẩm bẩm:
“Không xong, nó ngủ lâu quá, sắp ngủ hóa rồi! Phải đánh thức ngay mới được.”
Ngủ... hóa?
Kỳ Việt nhướng mày —— đây lại là chuyện gì?