Sau khi hai người dùng bữa xong, Tạ Viễn Thanh cuối cùng cũng gọi Giang Hồi lại, bảo hắn khoanh chân ngồi dưới gốc Phù Tang, còn mình thì đoan đoan chính chính ngồi đối diện.

Cậu đưa tâm pháp đổi từ Thương thành hệ thống cho Giang Hồi, tỉ mỉ dẫn dắt hắn xem qua nội dung, rồi dùng linh lực chỉ dẫn hắn vận hành theo tâm pháp một chu thiên, lúc này mới lấy đan dược đã luyện chế từ đêm qua ra, đưa tới trước mặt Giang Hồi.

“Đây là Trúc Cơ đan, ngươi uống nó, dùng tâm pháp vừa rồi vận chuyển linh lực để tiêu hóa.” Cậu dừng lại, lại dặn dò: “Đừng hoảng, ta sẽ ở đây chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”

“Vâng, ta tin tưởng sư tôn!” Giang Hồi ngoan ngoãn lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.

Có Trúc Cơ đan, lại có sư tôn ở bên cạnh trông chừng, hắn đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội. Dù thế nào đi nữa, tu vi vẫn là quan trọng nhất.

Giang Hồi nuốt đan dược, ngồi thẳng người, nhẹ nhàng điều động linh lực vận chuyển trong cơ thể. Một lát sau, hắn phát hiện có chỗ không bình thường.

Tạ Viễn Thanh ngồi đối diện Giang Hồi, ánh mắt không rời khỏi biểu cảm của hắn, sẵn sàng ra tay giúp đỡ ngay khi hắn lộ vẻ đau đớn.

Dẫu sao, đây không phải Trúc Cơ đan bình thường, cậu vẫn phải đề phòng vạn nhất.

Bỗng nhiên, thân thể người đối diện đột ngột run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch.

“Giang Hồi!” Tim Tạ Viễn Thanh đập mạnh, vội vàng cất tiếng muốn gọi hắn tỉnh lại, thế nhưng chỉ một chốc, Giang Hồi đã không thể đáp lại cậu nữa.

Tạ Viễn Thanh lập tức đưa tay, ngón tay đặt lên cổ tay nơi mệnh môn của Giang Hồi, cảm nhận được hắn theo bản năng giãy giụa, cậu lập tức lên tiếng ngăn lại. Ngay sau đó cẩn thận đưa linh lực vào kinh mạch, dò xét xem vấn đề ở đâu.

Vừa xem xét, cậu lại càng kinh hãi.

Huyết mạch của thằng bé này, sao lại có dấu hiệu bắt đầu thức tỉnh rồi. Huyết mạch Ma tộc và dược lực trong kinh mạch va chạm vào nhau, tranh giành để chiếm lấy toàn bộ kinh mạch. Sự xé rách và đối kháng trong cơ thể như vậy, thảo nào lại có phản ứng lớn đến thế!

Cậu không dám chậm trễ, vội vàng điều động linh lực của bản thân, truyền vào kinh mạch của Giang Hồi, tìm thấy những dược lực đang phân tán khắp nơi, nhẹ nhàng bao bọc lấy, nghiền nát, hòa tan, rồi mang những dược lực đã chuyển hóa đó đưa tới khắp các nơi trong kinh mạch.

Giang Hồi chỉ cảm thấy dược lực đang loạn đả trong cơ thể đột nhiên dừng lại, theo dòng linh lực khổng lồ truyền vào, kinh mạch đã bị ức chế dần dần được thả lỏng, dâng lên cảm giác ấm áp, thoải mái khiến người ta gần như không nhịn được mà than ra tiếng.

Tạ Viễn Thanh ngưng thần tĩnh khí, không ngừng truyền linh lực của bản thân vào, giúp hắn vận hành tâm pháp thật nhanh, chuyển hóa thành của mình, cứ như thế, thoắt cái đã một canh giờ.

Tạ Viễn Thanh nhắm chặt hai mắt, theo sự trôi đi của linh lực trong cơ thể, ma khí đang ngủ yên dần dần bắt đầu rục rịch.

Không hay rồi!

Cậu cảm nhận được ma khí đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của linh lực trong cơ thể, điên cuồng quấy phá rồi nhằm thẳng vào tim.

Tạ Viễn Thanh bỗng chấn động, chẳng nén nổi mà đột nhiên cúi đầu, phun ra một ngụm máu tươi.

Ma khí quấn chặt lấy trái tim, từng bước ép sát, ý đồ chui vào nơi sâu thẳm của trái tim, muốn nghiền nát nó.

Tạ Viễn Thanh chỉ cảm thấy trái tim như bị dã thú điên cuồng cắn xé, xé rách, đau đớn đến mức cậu chỉ hận không thể một đao tự kết liễu chính mình cho thống khoái!

Nhưng cậu không thể!

Giang Hồi đang ở thời khắc then chốt để Trúc Cơ, một khi lúc này dừng lại, rất có khả năng hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt từng khúc. Cậu cần phải truyền cho hắn đủ linh lực, lại còn phải thật ôn hòa để giúp hắn thuận lợi Trúc Cơ.

Cậu hít sâu, dốc sức kiềm chế thân thể run rẩy, tiếp tục đảm bảo linh lực trong cơ thể Giang Hồi được vận chuyển vững vàng.

Giang Hồi âm thầm mở mắt, nhìn về phía Tạ Viễn Thanh, ánh mắt tràn đầy không thể tin được.

Hắn rõ ràng trông thấy sắc mặt cậu trắng bệch gần như trong suốt, mồ hôi lạnh từ thái dương nhỏ giọt.

Hắn nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của Tạ Viễn Thanh, vệt máu đỏ tươi lúc này trông thật chói mắt.

Vì sao? Cậu biết trong thân thể hắn có huyết mạch Ma tộc? Cậu không những không muốn gi·ết hắn, ngược lại còn tốn công sức giúp hắn áp chế?

Hương vị tinh huyết nồng đậm của viên đan dược kia, sao hắn lại không nếm ra? Còn giờ phút này, dù thống khổ đến thân thể cũng co rút, vậy mà vẫn không chịu thu hồi linh lực!

Vì sao?!

Một đứa trẻ vừa mới quen biết được một ngày, một quái vật nửa người nửa ma, rốt cuộc có gì đáng để cậu phải trả một cái giá lớn đến vậy?

“Sư tôn......” Giang Hồi bất giác khẽ gọi, trong thanh âm là sự hoảng hốt vô thố đến chính hắn cũng không nhận ra.

“Ngưng thần,” giọng nói khàn đặc làm Tạ Viễn Thanh nhíu mày, dừng một chút, vẫn mở lời an ủi, “Ta không sao, đừng lo.”

Giang Hồi như bị kinh hãi, bỗng nhiên nhắm mắt lại, tim đập như trống.

Hắn! Giang Hồi! Ngươi ăn qua mệt còn chưa đủ sao? Dễ dàng như vậy liền tin tưởng cậu ta? Bất quá là phun ra một búng máu…

Hắn cắn chặt răng, hung tợn trong lòng phỉ nhổ chính mình, bất quá là, lừa hắn thôi! Nhất định là, lừa hắn thôi...

Suy nghĩ loạn thành một đoàn, thân thể rốt cuộc vẫn là nhanh hơn linh lực vận chuyển trong cơ thể, hắn muốn nhanh lên Trúc Cơ, cùng người này không quan hệ, hắn chỉ là muốn nhanh lên khôi phục thực lực!

Tạ Viễn Thanh nhắm mắt lại, không có tâm tư quản hắn nghĩ gì, cơn đau ở ngực đã sắp tra tấn cậu đến phát điên rồi. Đầu ngón tay đặt trên cổ tay hắn không khống chế được run rẩy, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng khống chế linh lực vận hành.

May mắn, thiên phú của vai chính là nhất đẳng nhất hảo, ba canh giờ sau, rốt cuộc đã thành công Trúc Cơ.

Rút tay về ngay khoảnh khắc đó, cậu gần như cho rằng chính mình sẽ ngất đi rồi. Cơn đau trong ngực sắp tê liệt, cậu chỉ có thể dưới sự trợ giúp của hệ thống mau chóng một lần nữa áp chế ma khí trong cơ thể.

“Ký chủ, người còn ổn không...” 007 trong thanh âm tràn đầy đau lòng. Hắn trơ mắt nhìn ký chủ bị ma khí tra tấn, lại liền thanh cũng không dám ra, sợ phân tâm ký chủ, dẫn tới xuất hiện ngoài ý muốn.

“Không sao.” Cậu an ủi hệ thống, “Tiểu thất, không trách ngươi, đừng nghĩ nhiều.”

Quái.

007 âm thầm nói với chính mình. Nếu không phải hệ thống trục trặc, bọn họ vốn nên trực tiếp xuyên qua đến trước khi vai chính hắc hóa, còn có luồng ma khí kia, nếu không phải hắn năng lực không đủ, làm sao sẽ kiểm tra không đến, thế nhưng phải đợi đánh lén thành công mới phát hiện?

Hắn cái gì cũng chưa có thể giúp đỡ, liền vừa rồi, còn chỉ có thể nhìn ký chủ chịu khổ, cái gì cũng không làm được...

007 lại ở thức hải bị đè nén xoay vài vòng, một đầu chui vào chỗ sâu, không nói.

Hắn cần mau chóng tìm ra nguyên nhân hệ thống trục trặc, loại tình huống này tuyệt không thể lại phát sinh lần thứ hai.

Hệ thống, vốn nên là tấm chắn bảo vệ kiên cố nhất của ký chủ, không nên vô dụng như vậy!

Cậu chống thân cây Phù Tang bên cạnh chậm rãi đứng lên, nhưng không ngờ trước mắt tối sầm, dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái.

“Sư tôn!”

Giang Hồi vội vàng đứng dậy đỡ lấy cậu, tay chạm vào sau lưng cậu, phát hiện áo của cậu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Hắn đỡ cậu, chống đỡ trọng lượng của cậu, cúi đầu, che đi vẻ mặt phức tạp.

Tạ Viễn Thanh đơn giản ngồi trở lại, thân thể dựa vào Giang Hồi đang ngồi xổm bên cạnh, sau một hồi lâu, tay chân mềm nhũn mới dần dần có sức lực. Cơn đau hoành hành trong ngực chậm rãi dịu lại, chỉ còn lại chút âm ỉ khó tan.

Cậu dịch ra khoảng cách, dựa vào thân cây Phù Tang, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Vì sao...” Lồng ngực Giang Hồi trống rỗng, miệng nhất thời nhanh hơn đại não, khiến chính hắn cũng ngẩn ngơ.

“Cái gì?” Cậu ấn thái dương đang đau nhói, không phản ứng kịp.

“...” Hắn nhìn chằm chằm vết máu khô trên môi cậu, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng lau đi.

Cậu nhìn thấy động tác của hắn, nhưng không né tránh, an tĩnh mặc hắn lau.

Lòng bàn tay chạm vào một mảnh ấm áp mềm mại, hắn đột nhiên thanh tỉnh một chút, ngẩng mắt lên đối diện với ánh mắt ôn hòa của cậu, lần đầu tiên không tránh không né, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt ấy.

Đôi mắt kia, sạch sẽ, phảng phất không có ghét bỏ, không có tính toán. Hắn chỉ thấy chính hắn.

“Sư tôn, vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Cuối cùng hắn cũng hỏi ra miệng, ánh mắt nghiêm túc, như thể được ăn cả ngã về không.

Cậu nhìn đôi mắt phức tạp của đứa trẻ, đột nhiên khẽ cười.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Hắn bất ngờ không kịp phòng bị, bị nụ cười này làm cho chói mắt.

Người ngày thường thanh thanh lãnh lãnh đột nhiên cười như vậy, tựa như tuyết mịn mùa xuân bỗng nhiên ánh lên một tia sáng, khiến người ta ngửi thấy hương vị gió thổi qua tuyết mới.

Trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy thanh âm trong trẻo ôn hòa của sư tôn.

“Đã gọi ta là sư tôn, còn có vì sao đâu?”

Hắn cúi đầu hít sâu, lại từ từ thở ra.

Sư tôn... Chỉ vì một tiếng sư tôn, coi như thật sự đáng giá làm đến mức này sao?

Không có khả năng! Làm sao lại có người ngu ngốc đến vậy!

Cậu nghỉ ngơi một lát, thần trí dần dần thanh minh.

Vừa rồi đã nắm lấy cơ hội thi triển một đợt ôn nhu công kích, lúc này liền âm thầm đánh giá Giang Hồi vài lần.

Nhìn đứa trẻ trước mặt cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, Tạ Viễn Thanh không khỏi có chút hối hận, đối với một đứa trẻ vừa trải qua đại biến, đi vào một nơi xa lạ mà nói, ngay lập tức lại thấy ân nhân cứu mạng vì mình bị thương hộc máu, có phải quá mức kích thích rồi không?

Cậu ảo não nhíu mày, hình như bẩm sinh cậu đã không có cái dây thần kinh nuôi trẻ này, mặc dù đã trải qua nhiều thế giới đến vậy, cậu vẫn không có cách nào với trẻ con.

Lo lắng hắn trong lòng áp lực quá lớn, cậu vươn tay đặt lên đỉnh đầu đứa trẻ, vụng về nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, “Đừng lo lắng, đây là vết thương cũ, không trách ngươi.”

Giang Hồi sửng sốt, kinh ngạc vì chính mình lại tâm thần dao động đến mức trong khoảng cách gần như vậy, để người dễ dàng đặt tay lên vị trí yếu hại là đỉnh đầu, không khỏi âm thầm cảnh giác.

Hắn sắp xếp lại biểu cảm, ngẩng đầu lên, làm ra một bộ dáng sùng kính.

Cậu nhìn đôi mắt đầy vẻ cảm động và tin tưởng của đứa trẻ, trong lòng vui mừng, nói gì thì nói, ít nhất vai chính hẳn là đã buông tâm phòng với cậu rồi.

Làm nguội phải sấn nhiệt, cậu dứt khoát đứng dậy, kéo hắn đi ra ngoài.

Hắn sửng sốt, nhìn khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt của cậu, theo bản năng lên tiếng: “Sư tôn đi đâu? Ngài cần nghỉ ngơi!”

Nói xong lại vô cớ nhíu mày, hắn lo chuyện bao đồng làm gì?!

Cậu nắm nắm tay hắn, thanh âm bình tĩnh nói: “Mang ngươi đi hành bái sư lễ, ra mắt các trưởng bối tông môn.”

Giang Hồi nhíu mày, đây là muốn công khai, cho hắn một thân phận chính thức?

Việc này nhưng không dễ dàng như vậy.

Kiếp trước Lâm Thông mang hắn về Kiếm Khư, cũng thu hắn làm đệ tử, khi đó cơ hồ tất cả mọi người đứng ra phản đối, năm đó Lâm Thông lợi dụng thân phận tông chủ, mặc kệ mà thu hắn vào môn hạ, chọc không biết bao nhiêu người bất mãn, kết quả quay đầu ném cho hắn một quyển tâm pháp, một quyển kiếm pháp, liền lo chính mình bế quan tu luyện, chỉ để lại hắn một mình một người đối mặt với sự xa lánh, chèn ép của mọi người.

Giang Hồi trầm con ngươi xuống, lần này, vị sư tôn này của hắn lại sẽ làm như thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play