(Nếu bạn nào lấy truyện tui đã dịch qua nhà khác thì các bạn hãy - Ghi nguồn lại: “Tên người edit” và "Nguồn truyện nhé^^”
Không cần xin cũng được, nhưng miễn là có ghi nguồn lại như trên là được. Cảm ơn vì đã đọc những dòng này😊)
Nguồn: Wiki
____
Tên truyện: Tựa Non Xanh Xa Vời, Nguyện Bên Nhau Đến Bạc Đầu
Tác giả: Điện Lượng 99%
Chương: 47
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Tiên hiệp , Huyền huyễn , Tu chân , Trọng sinh , Song khiết 🕊️ , Niên hạ , Xuyên thư , Nhiều CP , Dưỡng thành , Sư đồ , 1v1 , Chậm nhiệt, Chủ thụ
____
[Văn án]
【1V1 song khiết, chủ thụ hệ thống, xuyên thư trọng sinh, huyền huyễn tu chân, dưỡng thành cứu rỗi】
Công là niên hạ, hạ khắc thượng nha ~✧。٩(ˊᗜˋ)و✧*。
【Văn án】
“Ý cười ôn nhu kia, như gió xuân tháng ba, dịu dàng mà ta dẫu trọn kiếp ngóng trông, cũng khó lòng chạm tới.”
Đêm dài vốn dễ sinh u ám.
Giang Hồi đưa tay khẽ xoa gương mặt bạch ngọc của sư tôn, y nâng cằm cậu lên, ánh mắt tham lam mải miết vẽ vời từng đường nét trên dung nhan ấy, như muốn đem người kia điểm điểm xóa nhòa, rồi nuốt tận vào xương tủy.
Xiềng xích đen sẫm phản chiếu ánh trăng vụn vỡ, Giang Hồi cuối cùng cũng giam hãm được vầng nguyệt chỉ thuộc về riêng y.
Da thịt tuyết trắng khiến cổ họng y khô ngứa, mà đáng giận nhất chính là, người nọ vẫn mở đôi mắt đạm mạc, lặng lẽ nhìn thẳng vào dục vọng sâu thẳm trong y.
“A Hồi…” Giọng nói bình thản chợt cất lên.
Giang Hồi còn đang sa đắm trong men tình, hơi nghiêng đầu, y biết, sư tôn gọi mình.
Chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, y nhớ rõ, người vừa bị y giam cầm dưới thân trong ánh trăng kia, chính là đang khẽ gọi tên mình.
Khóe môi Giang Hồi cong lên, y ngọt ngào đáp lại, nở một nụ cười trong trẻo.
“Sư tôn!”
【Tóm tắt】
Tạ Viễn Thanh vốn là ký chủ của hệ thống, lần này lại xuyên nhập thành pháo hôi sư tôn trong một thiên báo thù văn.
Vừa mở mắt đã thấy vai chính đứng giữa biển lửa hủy diệt thế gian, một thân bạch y như trấn giữa luyện ngục, khiến Tạ Viễn Thanh: ?
Thời gian đảo nghịch, thế giới khởi động lại, nhặt về chính là thiếu niên tuấn lãng Giang Hồi thuở ban đầu.
Tạ Viễn Thanh nắm tay y, nghiêm giọng dặn dò:
“Về sau, ngươi phải gọi ta là sư tôn.”
Để ngăn kịch bản tái diễn, không cho vai chính bước lên vết xe cũ, hủy thiên diệt địa, Tạ Viễn Thanh tận tâm tận lực, che chở bao bọc, nghĩ y muốn gì liền cấp nấy.
Nhìn thiếu niên dần trưởng thành, phong tư hiên ngang, cậu thỏa mãn gật đầu, tự cho rằng công thành thân thoái.
Cho đến một ngày nọ, nơi rừng sâu, cậu tận mắt thấy bảo bối đồ nhi của mình — vẻ mặt lãnh đạm, rút kiếm đâm chết đồng môn.
Tạ Viễn Thanh: ??? Đại sự bất ổn rồi!!!
____
Chủ CP: Một bên là sư tôn dung mạo mỹ lệ, thân cao ngay thẳng, bề ngoài ôn hòa mà tâm cơ ẩn giấu (Tạ Viễn Thanh) × Một bên là thiếu niên trọng sinh, từ sáng thành tối, ngoài lạnh trong cuồng, miệng cứng lòng mềm, càng nhìn càng khiến người say đắm (Giang Hồi).
Phó CP: Ngạo kiều độc miệng thiên tài tiểu thiếu gia thụ × lãnh nhạt vô tình thượng cổ hung thú công
Phân loại: HE, chậm nhiệt, cổ đại, tiên hiệp, huyền huyễn, xuyên qua