“Cảnh cáo—— cảnh cáo——” Tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống xé rách màng nhĩ, khiến đầu cậu đau như búa bổ: “Tiểu thế giới sắp sụp đổ, xin ký chủ lập tức áp dụng biện pháp khẩn cấp! Tiểu thế giới sắp sụp đổ, xin ký chủ……”
“Tiểu Thất!” Tạ Viễn Thanh vội vàng gọi một tiếng.
“Đến đây! Đến đây!” 007 nhanh chóng tắt tiếng cảnh báo tự động của hệ thống, giọng non nớt lộ rõ vẻ lo lắng: “Ký chủ, hệ thống gặp trục trặc! Chúng ta xuyên không sai thời điểm, vai chính đã hủy diệt thế giới rồi!”
Tạ Viễn Thanh nghe vậy, bất chấp cơn choáng váng do xuyên không gây ra, vội vàng mở mắt nhìn, đôi mày liền nhíu chặt.
Trước mắt cậu, toàn bộ trời đất đã biến thành một cảnh tượng luyện ngục. Bầu trời nứt ra một vết lớn, vắt ngang cả khoảng không, bên trong linh khí mãnh liệt hòa lẫn với hơi thở hỗn độn chưa khai của Hồng Mông cuồn cuộn trút xuống. Mây đen sôi trào như nước bị đun nóng, không ngừng giáng xuống những luồng thiên lôi.
Mặt đất càng khiến người ta kinh hồn bạt vía, địa mạch đứt gãy, lửa từ tâm trái đất trào ra, thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào. Xa xa, từng dãy núi một đổ sụp, biển cả nổi sóng kinh thiên, cuốn theo cuồng phong nuốt chửng mọi người.
Giang Hồi quỳ giữa một biển lửa, khắp thân thể đều là những vết thương bỏng rát do lửa gây ra. Một thanh trường kiếm cắm xuyên từ trước ra sau lồng ngực hắn, máu tươi tuôn ra như suối, chưa kịp nhỏ xuống mặt đất đã bị nhiệt độ cực nóng làm bốc hơi nhanh chóng.
Trên khuôn mặt bê bết máu, hắn nở một nụ cười điên cuồng. Giữa mớ tóc rối bời, đôi mắt hắn đầy tơ máu, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn những khuôn mặt hoảng sợ, vặn vẹo trước mắt. Bọn họ quỳ lạy van xin, bọn họ giãy giụa khóc lóc. Những âm thanh đó lọt vào tai Giang Hồi, quả thực còn hay hơn bất kỳ điều gì khác!
Hơn hai mươi năm! Cuộc đời này của hắn thật hoang đường biết bao!
6 tuổi mất mẹ, mười hai tuổi cả thôn bị đồ sát, chỉ có hắn may mắn thoát được một mạng, còn được đưa về Kiếm Khư từ đó bước chân vào con đường tu tiên.
Hắn cho rằng cuộc đời mình nên là tu luyện thành công, rồi sau đó diệt sạch lũ Ma tộc đã đồ sát người thân hắn để báo thù. Nhưng vì sao? Hắn lại cũng là Ma tộc!
Năm 18 tuổi, tại đại hội tông môn, huyết mạch ma trong người thức tỉnh trước mắt bao người, sư tôn mà hắn kính yêu nhất lại không hề do dự mà phế tu vi, đuổi hắn ra khỏi sư môn.
Hắn một đường trốn chạy khỏi sự truy sát, lưu lạc đến Ma Vực, nhưng bởi vì nửa dòng máu Nhân tộc lại bị xem là nỗi sỉ nhục của Ma tộc, bị điên cuồng xa lánh và làm nhục. Biết bao đêm ngày, đến cả ngủ cũng không được yên bình!
Dựa vào cái gì? Chỉ vì hắn là một dị loại nửa người nửa ma? Chỉ vì hắn sinh ra mệnh tiện, đáng bị người ta giẫm đạp sao?
Những kẻ đạo mạo giả dối kia, kẻ nào chẳng đáng chết hơn hắn? Những kẻ tiểu nhân tham danh trục lợi kia, dựa vào cái gì mà tồn tại?
Rõ ràng hắn đã sắp phi thăng rồi, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi là có thể rời khỏi cái thế giới dơ bẩn, hôi hám và ghê tởm này. Nhưng vì sao những kẻ này, vẫn không chịu buông tha hắn!
Giang Hồi cúi đầu, cười khẽ, tất cả đều chết hết đi!
“Ký chủ, có muốn khởi động lại tiểu thế giới không?” Giọng 007 đầy lo lắng vang lên trong thức hải.
“Khởi động lại đi.”
Tạ Viễn Thanh hoàn hồn, gương mặt bình tĩnh không hề lộ ra cảm xúc.
Cậu vốn là một người bình thường trong thế giới hiện thực, ngoài ý muốn lại bị trói buộc với hệ thống “cứu vớt thế giới”.
Chỉ cần cậu dùng thân thể mình xuyên vào các thế giới tiểu thuyết có cốt truyện bị lệch lạc, phụ trợ vai chính mở khóa sức mạnh, bước lên đỉnh cao cuộc đời, cậu có thể tích lũy điểm thưởng, đổi lấy giá trị sinh mệnh. Đến khi tất cả nhiệm vụ hoàn thành, cậu có thể trở về hiện thực hoặc chọn một tiểu thế giới để an hưởng tuổi già, sống cuộc sống của riêng mình.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, một khi vai chính tử vong, hoặc vì một nguyên nhân nào đó, như vai chính hắc hóa diệt thế, dẫn đến tiểu thế giới sụp đổ, nhiệm vụ sẽ thất bại. Một khi nhiệm vụ thất bại, thần hồn của cậu cũng sẽ tan biến, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Hiện tại đã là thế giới nhiệm vụ cuối cùng, không ngờ lại xảy ra một sự cố lớn như vậy.
Nhìn tình cảnh này, mặc dù hệ thống có cách giữ lại mạng sống của vai chính, thì tiểu thế giới này cũng đã gần như tan nát rồi.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể chọn khởi động lại tiểu thế giới, đưa vai chính về lại thời điểm cốt truyện vừa bắt đầu, rồi mới tính tiếp.
“Tư—— thế giới khởi động lại—— tư—— hệ thống đang tải xuống——”
Tiếng điện tử vốn lãnh đạm của hệ thống đột nhiên xen lẫn với tiếng nhiễu điện kỳ quái, rung lên lách tách như một cỗ máy cũ kỹ bị chập mạch.
Tim Tạ Viễn Thanh đập thót một cái: “Tiểu Thất?”
Lần đầu tiên, lời cậu gọi không được đáp lại.
Tạ Viễn Thanh lờ mờ cảm nhận được điều bất thường, định gọi thêm lần nữa, thì thấy một luồng hắc khí cuộn xoáy ma khí cực nhanh lao về phía cậu từ khóe mắt.
Theo bản năng, cậu muốn xoay người tránh né, nhưng lại phát hiện hệ thống đã bắt đầu khởi động lại, còn cậu thì vì sắp xuyên qua lần nữa mà bị hệ thống định hình cơ thể, không thể nhúc nhích. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn luồng ma khí kia đánh tan lớp màn chắn của hệ thống, đâm thẳng vào cơ thể mình.
“Ưm,” Tạ Viễn Thanh kêu lên một tiếng, lồng ngực như bị một chiếc búa lớn giáng trúng, ngay sau đó toàn thân kinh mạch đều đau đớn như bị xé toạc. Cậu cảm nhận rõ ràng luồng ma khí kia đang hoành hành trong cơ thể mình, nghiền nát từng tấc kinh mạch và tạng phủ, trong nháy mắt xương cốt và da thịt như bị thiêu đốt.
Cậu nhắm chặt mắt, nhưng ngay cả một chút cũng không thể cử động. Máu tươi rỉ ra từ kẽ răng cắn chặt, chảy xuống khóe miệng, dần dần nhuộm đôi môi trắng bệch một màu đỏ thẫm không lành.
Tạ Viễn Thanh chưa từng cảm thấy thời gian lại dài đằng đẵng như vậy, dài đến mức cậu gần như cho rằng mình sẽ chết ở đây. Giây cuối cùng của ý thức, cậu nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng của Tiểu Thất, nhưng đã không còn sức lực để đáp lại, chỉ có thể mặc kệ bản thân rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, luồng ma khí dưới sự trấn áp của linh lực do hệ thống cung cấp dần ẩn sâu xuống, cơn đau cũng dần biến mất. Ý thức lơ lửng của Tạ Viễn Thanh cuối cùng cũng lắng xuống.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cơ thể cậu đột nhiên run lên, đột ngột quay đầu sang, lấy tay che ngực, ho khan kịch liệt. Những ngón tay trắng bệch, siết chặt lấy vạt áo, khớp xương nổi lên rõ rệt.
Một lúc lâu sau, cậu đưa tay lau miệng, đầu ngón tay dính vết máu đỏ tươi chói mắt.
“Ký chủ!” 007 áy náy đến mức gần như không thốt nên lời: “Thực xin lỗi ký chủ, đều do ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
“Không trách ngươi,” Tạ Viễn Thanh thở một hơi, giọng ôn hòa an ủi Tiểu Thất nhà mình: “Luồng ma khí kia không bình thường, ma khí thông thường không thể xuyên qua được phòng ngự của hệ thống.”
007 đương nhiên hiểu rõ.
Hệ thống xét cho cùng là siêu thoát khỏi tiểu thế giới, theo lẽ thường, trừ phi năng lượng cạn kiệt, lớp màn phòng ngự của hệ thống tuyệt đối không thể bị đánh nát. Đó là lớp phòng ngự có thể mang theo ký chủ xuyên qua hư không vô tận, vượt qua thời không hỗn loạn.
Nếu nó dễ dàng bị công phá như vậy, ký chủ đã chết từ vô số lần xuyên không rồi. Đó cũng là lý do vì sao, chỉ khi xuyên qua dòng chảy thời không hỗn loạn, hệ thống mới được phép sử dụng lớp màn phòng ngự, là để ngăn chặn những luồng năng lượng vượt cấp vị diện quấy nhiễu trật tự thế giới.
Thế nhưng lần này, rõ ràng đã bắt đầu khởi động lại tiểu thế giới, năng lượng vẫn còn đầy đủ, lại bị một luồng ma khí của tiểu thế giới đánh lén thành công, hại ký chủ trọng thương suýt mất mạng! 007 làm sao có thể không áy náy, đã trải qua biết bao thế giới, đây là lần đầu tiên hắn thấy ký chủ thống khổ như vậy. Hắn chưa từng cảm thấy bất lực như thế!
“Ký chủ, khi đó hệ thống bị quấy nhiễu, cái tiểu thế giới này có cái gì đó!” Giọng 007 trong trẻo chứa đầy phẫn nộ: “Ta đi tra ngay bây giờ, nhất định sẽ bắt được nó!”
“Khoan đã!” Tạ Viễn Thanh vội vàng ngăn lại, bất đắc dĩ nói: “Ngươi dù gì cũng phải nói cho ta biết tình hình hiện tại thế nào chứ, vai chính ra sao rồi?”
“Thế giới đã khởi động lại thành công.” 007 lo lắng cho vết thương của Tạ Viễn Thanh: “Hắn phải đợi đến buổi tối, khi cốt truyện bắt đầu mới tỉnh lại. Ký chủ nghỉ ngơi trước một lát đi.”
Bọn họ là người ngoài đến, trước khi cốt truyện được mở ra, không thể can thiệp quá nhiều. Tạ Viễn Thanh khẽ yên tâm.
Chống tay xuống đất đứng dậy, cậu chầm chậm dạo hai bước trong sân.
Đây là một căn tiểu viện nhìn rất bình thường, bốn phía bao quanh là rừng trúc, mà ngay cả hàng rào cũng không có. Cậu quay người nhìn về phía trúc xá phía sau, cửa sổ mở toang, đồ vật bên trong nhìn rõ mồn một.
Trúc xá chỉ có một gian phòng, bên trong bàn ghế giường chăn gì cũng không có, chỉ có một cái bồ đoàn dùng để đả tọa đặt trên nền đất sạch sẽ.
Hệ thống quét qua cảnh tượng xung quanh, dứt khoát ném một tấm bản đồ mặt phẳng vào thức hải, dùng màu đỏ khoanh tròn một khu vực: “Ký chủ, vị trí hiện tại của chúng ta là chủ phong của Kiếm Khư. Đây là trúc xá của tông chủ, thân phận mà ngươi thế vai lần này chính là tông chủ Kiếm Khư, cũng là sư tôn giai đoạn đầu của vai chính Giang Hồi.”
“……” Tạ Viễn Thanh câm nín, một vị tông chủ của cả một tông phái, cuộc sống này cũng quá qua loa rồi. Nếu không phải sân trước vườn sau còn coi như sạch sẽ, cậu đã nghĩ nơi này là nơi hoang vắng không có người ở.
Cậu âm thầm đảo mắt, dứt khoát mở hệ thống thương thành, chọn một bản thiết kế trúc xá tinh xảo, dựa vào số điểm thưởng dồi dào mà đổi một đống vật liệu đỉnh cấp của Tu chân giới, phân phó Tiểu Thất sắp xếp lại một phen.
Tốc độ của hệ thống rất nhanh, trong chớp mắt, toàn bộ tiểu viện đã lột xác hoàn toàn.
Tạ Viễn Thanh nhìn quanh một vòng, chỉ thấy phía Đông trồng một cây Phù Tang rất lớn, nắng chiếu xuống, lá cây đỏ thẫm vây thành một búi cẩm tú, gió thổi qua, tựa như có ngọn lửa cuộn trào nhảy múa.
Phía dưới cây Phù Tang trồng vài loại linh thực, đều là những thứ hiếm có mà bên ngoài tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc có được. Phía Tây dựa vào rừng trúc, đặt một bộ bàn đá, bốn chiếc ghế đá đan xen xung quanh.
Nhìn về phía trước, trước cửa trúc xá còn có một chiếc ghế nằm bằng tre, đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Đi vào trong, Tạ Viễn Thanh thấy bên trong trúc xá càng thêm tinh xảo, được chia thành năm gian phòng, hai phòng ngủ, một thư phòng, một gian chứa các loại linh thực linh khí, thậm chí còn có một gian phòng bếp.
Trên mặt Tạ Viễn Thanh lộ ra một tia ý cười, Tiểu Thất quả nhiên hiểu ý cậu, mọi thứ đều sắp xếp thỏa đáng.
Cậu dựa vào đầu giường ngồi xuống, nhân cơ hội này để Tiểu Thất chiếu lại cốt truyện gốc.
Phụ thân của vai chính tiểu thuyết Giang Hồi không rõ danh tính, năm 6 tuổi mẫu thân bị người ngoài ý muốn giết chết. Giang Hồi từ đó ăn cơm nhà trăm họ mà lớn lên một cách gian khổ.
Năm 12 tuổi, cả thôn bị Ma tộc tấn công, chỉ có Giang Hồi được vị tông chủ Kiếm Khư đi ngang qua cứu lên nên mới may mắn thoát khỏi. Vị tông chủ ấy tuệ nhãn nhìn ra châu ngọc, đem hắn về môn phái, mở ra một hành trình thăng cấp đánh quái.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, vào ngày trưởng thành, Giang Hồi thức tỉnh huyết mạch Ma tộc. Hắn bị sư tôn phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.
May mắn thay, vai chính tự mang hào quang may mắn, dù tu ma cũng luôn có bạn cũ chiếu cố, lại có cao nhân tương trợ, cơ duyên cũng không ít, tu vi tiến triển cực nhanh, cuối cùng công pháp đại thành quay về tông môn, vả mặt tất cả mọi người.
Tạ Viễn Thanh khép sách trong thức hải, nhớ đến dáng vẻ vai chính mà cậu vừa nhìn thấy, bất giác nhíu mày.
Đây vốn là một cốt truyện thăng cấp lưu thường thấy, mọi thứ nhìn đều rất bình thường. Rốt cuộc là đâu xảy ra vấn đề, lại khiến một thanh niên tốt đẹp biến thành dáng vẻ hung ác và điên cuồng như vậy?
Cùng với luồng ma khí đã đánh lén cậu nữa…
Hệ thống thấy cậu xem xong cốt truyện, tiện tay bật một bản nhạc êm dịu mà Tạ Viễn Thanh thường dùng để trợ giúp giấc ngủ.
Tạ Viễn Thanh biết hắn lo lắng cho vết thương của mình, khẽ cười một tiếng, đơn giản nằm xuống nhắm mắt, yên tâm nghỉ ngơi.