“Cậu ta rốt cuộc bị làm sao vậy.” Quan Ý bực bội nói, “Từ trước đến giờ cậu ta gần như chưa bao giờ gọi tôi là anh.”

Tống Gia Ngọc cúi đầu nghịch điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.

Quan Ý không nghe thấy câu trả lời, cho rằng Tống Gia Ngọc không vui khi nghe những chuyện này, hắn ta vươn tay sờ vào khuyên tai của cậu và hỏi: “Về Tống gia nhé?”

Một tiếng “Bang” vang lên, Tống Gia Ngọc hất tay hắn ta ra.

Cậu đưa cho Quan Ý xem vị trí được định vị trên lịch sử trò chuyện: “Không về nhà, đưa tôi đến đây.”

Quan Ý nhận ra đó là một câu lạc bộ thuộc gia sản của người ta: “Lớn rồi mà còn cãi nhau với bác trai rồi dở cái trò bỏ nhà đi à?”

Tống Gia Ngọc chịu uất ức cả đêm, lúc này cũng không thèm giả vờ nữa: “Làm tài xế cho tốt đi, im miệng.”

Quan Ý bị mắng ngược lại còn thấy vui, sau khi đưa cậu đến nơi, trước mặt một đám công tử bột đang đứng ở cửa, hắn ta tiếp tục đóng vai một vị hôn phu dịu dàng và chu đáo.

Hắn ta được đằng chân lân đằng đầu, hôn lên trán Tống Gia Ngọc một cái, rồi nói giữa một trận hú hét: “Chơi vui vẻ nhé.”

Tất nhiên đây là chỉ là màn kịch, Tống Gia Ngọc nghiêng đầu đi không để hắn ta chạm vào.

Bên trong phòng, mấy người đang ngồi trước mấy ô cửa sổ sát đất được lau bóng loáng.

Tống Gia Ngọc bước vào, có người từ xa gọi: “Gia Gia, bên này!”

Người gọi cậu là Giang Hữu Thừa, là bạn thân từ nhỏ của Tống Gia Ngọc, câu lạc bộ này hôm nay thuộc quyền sở hữu của hắn ta.

Tống Gia Ngọc ngồi xuống mà không nói lời nào, uống cạn ly rượu trước.

Cái lão cẩu Quan Ý này.

Nếu không phải có nhiều người đang nhìn như vậy, Tống Gia Ngọc có nói gì cũng phải rửa mặt trước đã.

Mấy cậu công tử bột không có tinh mắt bên cạnh vẫn còn đang thêm dầu vào lửa.

“Cừ ghê, Gia Gia, tình cảm với Quan tổng tốt như vậy à?”

“Vô nghĩa, người ta sắp đính hôn rồi, tình cảm có thể không tốt được à?”

“Gia Gia, khi nào đính hôn vậy, định ngày chưa?”

Trong đám người này, Tống Gia Ngọc không được tính là lớn tuổi, nhưng từ nhỏ bọn họ đã quen đi theo sau cậu để làm bậy.

Mãi đến sau này cậu đi du học, đám thiếu gia công tử bột này mới bớt lại.

Tống Gia Ngọc dựa vào ghế sofa, nghe bọn họ nói gì về Quan tổng, về chuyện đính hôn, sau một lúc lâu đột nhiên bật cười.

Mọi người dừng lại, không biết đã chọc vào đâu để cậu không vui, vẻ mặt co rúm lại có thể thấy rõ bằng mắt thường.

“Sao lại nói nhiều như vậy.” Tống Gia Ngọc cởi nút áo khoác, mặt trầm xuống lướt qua những người ở bàn bên cạnh, sau đó lại cười nói, “Rốt cuộc là mấy cậu đính hôn, hay là tôi đính hôn đây?”

Không đợi mọi người nghe ra sự vui buồn trong giọng nói của cậu, Tống Gia Ngọc ném chiếc áo khoác xuống, sải bước đi vào sàn nhảy.

Tống Gia Ngọc mặc chiếc áo sơ mi bó sát người cùng một chiếc áo khoác. Chiếc quần tây làm tôn lên đôi chân vừa thẳng vừa dài của cậu.

Cậu rõ ràng có một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi chơi đùa lại như biến thành một người khác, không hề ngượng ngùng chút nào.

Cậu có chút say, ngẩng đầu hít thở không khí trong lành. Chiếc áo sơ mi theo động tác kéo xuống áp sát vào vòng eo, chỉ một động tác ấy thôi đã làm mấy thẳng nam cách đó không xa đứng hình.

Giang Hữu Thừa chậc một tiếng, ném áo khoác của Tống Gia Ngọc vào mặt mấy người kia.

Hắn ta len vào đám đông, kéo “vũ vương*” chưa đã thèm lại một chỗ yên tĩnh hơn.

[*Vua nhảy nhót, bay lắc..]

“Làm sao vậy?” Tống Gia Ngọc vén tóc mái lên, lười biếng hỏi hắn ta, “Không phải cậu bảo tôi đến chơi sao?”

Giang Hữu Thừa gọi cho Tống Gia Ngọc một ly rượu có nồng độ thấp, vẻ mặt giống như cải thảo nhà mình sắp bị người khác cướp mất: “Hắn ta hôn cậu làm gì!”

Tống Gia Ngọc nói: “Hắn ta bị bệnh, lên cơn nghiện diễn rồi.”

“Cậu… Các cậu…” Giang Hữu Thừa hỏi, “Các cậu sẽ không từ diễn thành thật đấy chứ?”

Tống Gia Ngọc vui vẻ: “Tiểu Giang đồng học, cậu coi tôi là người lụy tình chắc?”

Giang Hữu Thừa bán tín bán nghi, nhưng nhận được lời khẳng định, ít nhất cũng có thể thở phào một hơi.

Hắn ta vốn không tán thành cuộc hôn nhân này. Kết hôn là chuyện lớn, sao ở chỗ Tống Gia Ngọc lại thành ra chuyện qua loa cho xong vậy?

Tống Gia Ngọc đoán được Giang Hữu Thừa đang nghĩ gì: “Yên tâm đi, Quan Ý không phải loại hình tôi thích.”

Giang Hữu Thừa hỏi: “Vậy cậu thích loại nào?”

Tống Gia Ngọc tùy tiện chỉ vào một người nhìn thuận mắt. Giang Hữu Thừa vừa quay đầu, thấy một người đàn ông trông có vẻ là sinh viên.

Người đó cao ít nhất 1m85, tóc đen nhánh, vẻ mặt lạnh lùng giống hệt Tống Gia Ngọc ngày thường.

“Biết rồi.” Giang Hữu Thừa bĩu môi, “Cậu thích người nhỏ tuổi hơn.”

“Không quan trọng.” Tống Gia Ngọc nhấp một ngụm rượu, “Ai thích tôi, tôi thích ai.”

Có rất nhiều người thích Tống Gia Ngọc, nhưng cũng chẳng thấy cậu thật sự hẹn hò với ai bao giờ.

Giang Hữu Thừa biết cậu lại đang nói linh tinh, giơ ngón cái lên: “Thật là tùy tiện mà.”

Một lúc sau, Tống Gia Ngọc nghe Giang Hữu Thừa hỏi: “Tôi nghe nói em trai Quan Ý về nước trước đó không lâu. Cậu gặp chưa?”

Tống Gia Ngọc định trả lời là chưa, nhưng rồi đột nhiên nhớ đến lúc trước, hai người họ đã chạm mặt ở cửa nhà Quan gia.

Quan Giản dường như hoàn toàn không nhớ rõ cậu.

“Chưa.” Tống Gia Ngọc nói, “Có điều trước kia lúc du học ở nước ngoài, chúng tôi đã gặp nhau rồi.”

Giang Hữu Thừa có chút ngạc nhiên: “A? Lúc đó cậu mới 18 tuổi à?”

Tống Gia Ngọc gật đầu. Cậu đã gặp Quan Giản năm 15 tuổi, chuyện này từ trước đến nay cậu chưa từng nói với ai.

Ngay cả Quan Ý cũng không biết.

Lúc đó, Tống Gia Ngọc đã gây họa ở trường, bố cậu giận dữ, quyết tâm đưa cậu ra nước ngoài.

Từ nhỏ cậu đã không hợp với Tống Chương. Tống Chương bắt cậu đi học ngành kinh doanh, cậu lại lén lút bỏ học, chạy đến một trường mỹ thuật nào đó để học điêu khắc.

Năm hai đại học, cậu quen Quan Giản vừa mới đến Ý. Cậu thấy người này đơn thuần lại không có gì ngây ngô, liền nảy sinh tâm tư trêu chọc.

Bề ngoài nói là chăm sóc, trên thực tế, Tống Gia Ngọc coi Quan Giản như một người em chạy việc vặt.

Hôm nay thì bắt người ta xếp hàng thật dài mua trà sữa cho cậu, ngày mai lại gọi người ta chạy hàng chục km, giúp cậu mua những vật liệu không có tác dụng gì.

Cũng không biết Quan Giản nghĩ thế nào, không hề oán hận một lời, còn luôn đi theo sau Tống Gia Ngọc, một tiếng “anh” gọi đến vô cùng vui vẻ.

Tống Gia Ngọc học vượt cấp từ tiểu học, chưa đến 20 tuổi đã hoàn thành khóa chính quy. Năm tốt nghiệp, ngay cả triển lãm cá nhân đầu tiên cậu cũng chưa tham gia, đã bị một cuộc điện thoại gọi về nước.

Đi vội vàng, cậu chưa kịp tạm biệt Quan Giản.

Tống Gia Ngọc cúi đầu, nhìn vào ly rượu vang màu tím lam.

Rốt cuộc Quan Giản có còn nhớ những chuyện này không?

Người đó vừa nãy nhìn cậu, giống như một con rắn đang thè lưỡi, dường như giây tiếp theo sẽ trèo lên cổ cậu.

Tống Gia Ngọc há miệng nhưng không nói được thành tiếng. Năm đó, quả thật cậu đã chơi hơi quá.

Anh sẽ không vẫn còn giận đấy chứ?

Tống Gia Ngọc uống cạn ly rượu. Hai má ửng lên một lớp hồng nhạt. Cậu hỏi Giang Hữu Thừa: “Cậu thấy tôi mấy năm nay thay đổi nhiều không?”

Giang Hữu Thừa đánh giá cậu một lượt từ trái qua phải: “Nhiều.”

Có mà lạ.

Chẳng qua là từ một thiếu niên hư hỏng, biến thành một thanh niên hư hỏng mà thôi.

Tống Gia Ngọc nghe được câu trả lời mình muốn, hài lòng: “Vậy thì cậu ta chắc chắn không nhớ ra tôi đâu.”

Bạn chơi ngày xưa biến thành chị dâu, chắc chắn thay đổi ai cũng khó mà chấp nhận.

Huống chi cậu ta và "chị dâu" còn có thù cũ.

“Đang nói chuyện ai thế?”

Phía sau truyền đến một giọng nói.

“Tiểu Trương tổng.” Giang Hữu Thừa gọi, “Chúng tôi đang nói chuyện em trai Quan Ý. Cậu có biết không?”

Trương Thư Mặc vén tay áo đi đến bên trong quầy bar, nghe vậy nói: “Nói Quan Giản đấy à, chúng tôi là bạn học tiểu học.”

Tống Gia Ngọc im lặng ngẩng đầu nhìn. Trương Thư Mặc nhìn cậu một cái, nói: “Sao, cậu cảm thấy hứng thú với cậu ấy à?”

Tống Gia Ngọc nhận ly rượu hắn ta đưa qua, đặt trên quầy bar không uống: “Giúp vị hôn phu của tôi thăm dò chút tình hình địch thôi.”

Giang Hữu Thừa nghe thấy cách xưng hô này, nheo mắt lại, thấy Tống Gia Ngọc có vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng cũng nhịn xuống không lên tiếng.

Trương Thư Mặc nghe xong liền cười: “Vậy cậu hoàn toàn không cần lo lắng đâu. Tôi nghe nói Quan Giản ở Quan gia không được coi trọng, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại, đại học thì du học ở nước ngoài học… Triết học?”

Tống Gia Ngọc nghe ra sự coi thường trong giọng nói của hắn ta.

Đối với điều này, cậu không tin hoàn toàn, dù sao thì vừa mới gặp Quan Giản, người đó rõ ràng không giống như lời người khác nói.

Có điều, không chỉ người Quan gia, ngay cả đám phú nhị đại này cũng không coi Quan Giản ra gì.

Tống Gia Ngọc thở dài một tiếng, đồng thời cũng có chút may mắn.

Xem ra cuộc hôn nhân này vẫn có thể ly dị được, chỉ cần Quan Giản mới về nước không đi chệch hướng.

“Gia Gia.” Trương Thư Mặc đẩy ly rượu về phía Tống Gia Ngọc, “Tôi nghe bọn họ đều gọi cậu như vậy.”

“Ừm.” Tống Gia Ngọc chống hai tay trước ngực, nửa nằm sấp trên quầy bar nói, “Là tên ở nhà của tôi.”

Trương Thư Mặc nói: “Uống chút không? Tôi pha rượu cũng không tệ đâu.”

Tống Gia Ngọc ngồi thẳng người, đầu ngón tay lướt trên thành ly, chợt hướng Trương Thư Mặc ngoắc tay.

Trương Thư Mặc hơi khựng lại, cúi người xuống, sau đó cười hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Trên mặt Tống Gia Ngọc không có biểu cảm gì đặc biệt, lông mi khẽ run theo động tác chớp mắt: “Ly rượu này mạnh lắm, anh định chuốc say tôi à.”

Dưới ánh đèn lờ mờ, lông mi Tống Gia Ngọc đổ một bóng đen nhỏ trước mắt. Cậu hỏi tiếp: “Anh thích tôi à?”

Giang Hữu Thừa không kịp ngăn cản, liền nghe Tống Gia Ngọc buồn rầu nói: “Nhưng tôi có vị hôn phu rồi, anh muốn lén lút yêu đương với tôi sao?”

Giang Hữu Thừa ôm lấy vai Tống Gia Ngọc, nói với Trương Thư Mặc đang cứng đờ người: “Cậu ấy say rồi nói đùa đấy, anh cứ nghe cho vui thôi, đừng để trong lòng làm gì.”

Tống Gia Ngọc đẩy tay trên vai ra, quay người lại đi về phía sàn nhảy. Cậu quay đầu lại cười với Giang Hữu Thừa: “Giang Hữu Thừa, lại đây nhảy đi!”

Giang Hữu Thừa lầm bầm chửi rủa đi qua, gân cổ lên gọi: “Tổ tông ơi, cậu cho người ta chút thể diện không được sao?”

“Cả đêm anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi.” Tống Gia Ngọc cởi nút áo sơ mi trên cùng, “Ở đây ai mà không biết tôi có vị hôn phu? Anh ta không giữ đạo đức nam giới.”

Giang Hữu Thừa lại cài lại nút áo cho cậu: “Cậu đã biết rồi, thì nghỉ ngơi một chút không được sao?”

“Sao cậu lại giống bố tôi thế.” Tống Gia Ngọc gạt tay Giang Hữu Thừa ra, “Hay là lúc tôi kết hôn, cậu dắt tôi lên sân khấu đi?”

Giang Hữu Thừa cười mắng: “Cút, tôi nào dám chứ?”

Tống Gia Ngọc nhún vai. Giang Hữu Thừa ghé lại gần hỏi nhỏ: “Trước kia cậu không phải nói có người theo dõi cậu sao? Thế nào rồi?”

Tống Gia Ngọc lúc này mới nhớ ra có chuyện này, lắc đầu nói: “Chuyện đó là của hai tháng trước rồi. Chắc là tôi không nghỉ ngơi tốt, sinh ra ảo giác thôi.”

Đang nói chuyện, điện thoại trong túi của Tống Gia Ngọc rung lên một chút. Cậu đang chơi vui vẻ, căn bản không để ý.

Vài phút sau, điện thoại lại vang lên. Tống Gia Ngọc nghe thấy tiếng chuông đặc biệt kia, lập tức biến sắc mặt.

“Ai vậy?” Giang Hữu Thừa hỏi.

Tống Gia Ngọc ấn thái dương: “Tống Đình Trạch.”

Tiếng nhạc ồn ào inh tai, Tống Gia Ngọc không tìm được chỗ nào có thể nghe điện thoại. Giang Hữu Thừa vừa nghe thấy cái tên này cũng có chút hoảng loạn, vội vàng chạy đến một bên bật đèn.

Đèn sáng rực, một cảnh tượng náo nhiệt tức khắc còn lại không nhiều.

Cả nam lẫn nữ đều ngừng lại tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ.

“Dừng một chút! Dừng một chút!” Giang Hữu Thừa mấy bước nhảy lên đài, giật lấy microphone của DJ hô lớn, “Chờ anh em tôi nghe điện thoại, tất cả không được lên tiếng!”

Vì thế những người không rõ nguyên do, đồng thời nhìn về phía trung tâm sàn nhảy là Tống Gia Ngọc.

“Alo.” Tống Gia Ngọc vẫn còn bình tĩnh, hướng về người ở đầu dây bên kia gọi một tiếng, “Anh.”

“Bố biết em đi câu lạc bộ của Giang Hữu Thừa.” Tống Đình Trạch đi thẳng vào vấn đề nói, “Ông ấy rất tức giận.”

Tống Gia Ngọc không tiếng động kéo khóe miệng.

Sớm biết là ý của người kia, cậu đã không nghe điện thoại này.

Nhưng không đợi cậu trả lời, Tống Đình Trạch dùng giọng nói chân thật đáng tin cậy nói.

“Tống Gia Ngọc, về nhà.”

“Ngay lập tức, lập tức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play