Đêm qua có một trận mưa rào, gió thổi theo cửa sổ đưa nước mưa hắt vào, để lại trên bệ cửa sổ một vệt nước nhỏ.

Hôm nay nhiệt độ không khí hạ đột ngột, Tống Gia Ngọc khoác chiếc áo nhung da cừu màu nhuộm, xách theo một chiếc khăn lau không nhanh không chậm chùi đi vệt nước.

Trong phòng làm việc vang lên những giai điệu rock 'n' roll sôi động. Cậu vừa ngân nga theo điệu nhạc, vừa tiện tay ném chiếc khăn lau rồi kéo rèm cửa, ngồi xuống trước một tấm toan khổng lồ.

Cậu gác chân phải lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm vải vẽ trống rỗng, đầu óc thả trôi vô định. Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông tóc tết thò đầu vào.

Tống Gia Ngọc hỏi với vẻ mặt không mặn không nhạt: “Có chuyện gì sao?”

Từ Kiến Sơn là một họa sĩ sơn dầu, phòng làm việc của hắn ta thuê ngay sát vách Tống Gia Ngọc.

Hắn ta cười, bước vào nhà và đóng cửa lại, giơ chiếc xô trên tay lên hỏi: “Bên cạnh đang sửa ống nước nên chỗ tôi bị cúp nước. Cậu cho tôi mượn xô nước nhé, không vấn đề gì chứ?”

Tống Gia Ngọc gật đầu. Rất nhanh sau đó, phía sau cậu đã có tiếng nước chảy. Hắn ta lại hỏi tiếp: “Có nước khoáng không?”

Tống Gia Ngọc chỉ vào chiếc tủ lạnh trong góc phòng, nhắc nhở: “Tôi có để một vài thứ bên trong đấy.”

Chưa kịp nói dứt lời, Từ Kiến Sơn đã khẽ kêu lên kinh ngạc: “Sao trong tủ lạnh lại có hai cái đầu vậy?” Nói rồi hắn ta lại khựng lại, “Cậu để tấm dạ lông cừu vào tủ lạnh làm gì thế?”

Tống Gia Ngọc không quay đầu lại: “Thứ đó không thể dính bẩn, mà trong phòng làm việc thì không có chỗ để.”

Căn phòng làm việc to lớn, chất đầy các loại vật liệu và khung tranh lồng kính, ở góc trong cùng còn có một chiếc máy trộn bùn dính đầy bụi bẩn.

Từ Kiến Sơn nhìn quanh vài lần, sau đó đi đến phía sau Tống Gia Ngọc: “Tháng trước tôi đã thấy cậu cứ đứng ngẩn người trước tấm toan rồi, sao giờ vẫn chưa bắt đầu vẽ vậy?”

Tự thấy mình không thân thiết với hắn ta, Tống Gia Ngọc cũng không muốn nói nhiều: “Sắp rồi.”

Từ Kiến Sơn không phải không nghe ra ý tứ qua loa của cậu.

Hắn ta nhớ lại lúc Tống Gia Ngọc mới chuyển đến, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng không có nhãn hiệu cùng quần jeans. Thế nhưng khi cậu đứng ở dưới lầu, quanh thân lại tỏa ra một khí chất cao quý.

Sau này lại thấy cậu lái những chiếc siêu xe khác nhau ra vào. Dù không hỏi nhiều, nhưng Từ Kiến Sơn cũng đoán được thân thế của Tống Gia Ngọc không hề tầm thường.

Với một người như thế, mang chút xa cách cũng là điều bình thường.

“Tôi về đây.” Từ Kiến Sơn thu lại ánh mắt đang dừng trên mặt Tống Gia Ngọc, rồi nói tiếp, “À, dưới lầu có một chiếc xe đang dừng, chắc là tìm cậu đấy.”

Tống Gia Ngọc bất động thanh sắc nhíu mày, gật đầu nói được.

Tút tút ——

Từ Kiến Sơn vừa đi, dưới lầu đã vang lên tiếng còi xe inh tai nhức óc.

Có vẻ như chủ nhân chiếc xe đã chờ quá sốt ruột. Tiếng còi xe vừa dừng một giây, ngay sau đó lại vang lên hai tiếng chói tai khác.

Tống Gia Ngọc đứng dậy vén rèm cửa, thấy dưới lầu là một chiếc siêu xe quen thuộc. Cậu vừa ló mặt ra, cửa sổ xe ở ghế lái phụ đã hạ xuống.

“Gia Gia, tôi ——”

Bá.

Chiếc giẻ lau nước từ trên trời giáng xuống. Người đàn ông trong xe chửi thề một tiếng nhỏ, vội vàng đóng cửa sổ lại.

Tống Gia Ngọc đặt cái xô rỗng xuống, nhắn cho Quan Ý một tin: Chờ thêm mười phút nữa đừng hối.

Mười phút sau, Tống Gia Ngọc thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi xuống lầu.

Thiếu gia Quan Ý mặc một bộ vest đứng cạnh xe, đang tự mình lau những vệt nước bẩn trên cửa kính.

“Cậu không hề do dự chút nào nhỉ.” Quan Ý mở cửa xe cho cậu, “Nếu tôi chết thì cậu tính đăng ký kết hôn với ai?”

Tống Gia Ngọc không trả lời, nhìn thẳng vào mắt Quan Ý, thấy kiểu tóc được hắn ta cố ý chải chuốt cẩn thận: “Buổi tối cậu có việc à?”

Quan Ý khởi động xe: “Đi thử nhẫn đính hôn với vị hôn phu, ăn mặc chỉnh tề một chút thì có vấn đề gì à?”

Quan Ý có một đôi mắt đào hoa, khi cười lên trông rất tình tứ, chẳng khác nào đang thật sự có ý.

Nhưng Tống Gia Ngọc không tin một chút nào.

Đến khoảng đèn đỏ, Quan Ý nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay chạm phải ánh mắt Tống Gia Ngọc.

Màu mắt Tống Gia Ngọc nhạt, dưới ánh mặt trời trông đẹp như hổ phách. Quan Ý ngẩn ra nửa nhịp, rồi lại nhìn xuống đôi môi hồng hào và căng mọng của cậu.

Hắn ta bỗng quên mất mình định nói gì. May thay, chuông điện thoại trong xe vang lên, hai người cùng nhìn qua.

Tống Gia Ngọc liếc qua màn hình điều khiển trung tâm, thấy rõ trên đó ghi chú: Trợ lý Tiểu Lâm.

Quan Ý liếc Tống Gia Ngọc một cái, tắt Bluetooth, kẹp điện thoại vào tai trái để nghe.

Tống Gia Ngọc dựa vào cửa sổ, chà xát các ngón tay, từ trên cửa sổ thấy hình ảnh phản chiếu của Quan Ý.

Đợi đến khi hắn ta cúp máy, Tống Gia Ngọc hỏi: “Công ty có việc?”

Quan Ý trả lời một cách tự nhiên: “Ừ, tối tôi phải đến công ty một chuyến.”

Tống Gia Ngọc không hỏi nhiều thêm. Sau khi xuống xe, Quan Ý chủ động nắm lấy tay cậu: “Đông người và phức tạp, làm gì cũng phải diễn cho trọn vẹn chứ.”

Bàn tay Quan Ý to và dày, không có vết chai sần. Thế nhưng nhiệt độ lại quá cao, Tống Gia Ngọc không thích.

Cậu cố kìm nén sự thôi thúc muốn rút tay ra. Vừa đi đến cửa, người quản lý cửa hàng đã sáng mắt lên đón ra: “Tiểu Tống tổng! Hàng mới mùa thu vừa về, tôi đang định tìm thời gian mang đến cho ngài đây.”

Lần đầu bị người ta lờ đi, Quan Ý đứng một bên nhướng mày.

Tống Gia Ngọc thường ngày chi tiêu phóng khoáng, là khách quen của các cửa hàng xa xỉ. Cậu đi vào cửa hàng giống như về nhà mình vậy.

Người quản lý cửa hàng chào một tiếng “Tổng giám đốc Quan”, dẫn hai người vào trong, rồi lại quay sang Tống Gia Ngọc hỏi: “Vẫn là kiểu cũ chứ?”

Tống Gia Ngọc giật giật tay đang bị Quan Ý nắm: “Hôm nay không phải.”

Người quản lý cửa hàng hiểu ra được một chút: “Lần này không thích hàng mới sao? Thế thì cậu thích kiểu gì, tôi sẽ cho người mẫu đến để cậu xem thử.”

Tống Gia Ngọc cười cười, giơ tay đang nắm cùng Quan Ý lên và nói: “Hôm nay đến để đặt nhẫn đính hôn.”

Người quản lý cửa hàng sững sờ một lát, rất nhanh đã phản ứng lại: “Sớm nghe tin Tiểu Tống tổng và Quan tổng sắp đính hôn rồi, chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng ‘tu thành chính quả’ rồi!”

Tống Gia Ngọc nghe thấy từ cuối cùng có chút buồn cười. Cậu và Quan Ý làm bộ chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một kiểu dáng bình thường nhất.

Nói không thất vọng thì chắc chắn là giả rồi. Hai nhà Quan và Tống kết hôn, sao lại chọn một kiểu dáng tầm thường như vậy chứ?

Người quản lý cửa hàng nhanh chóng làm tốt vẻ mặt của mình, đi ra ngoài phòng khách quý lấy hàng mẫu.

Tống Gia Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn đang bị nắm, nói một cách ngắn gọn: “Buông ra.”

Quan Ý làm ngơ, vuốt ve móng tay được cắt tỉa gọn gàng của cậu: “Hồi bé chẳng phải đã từng nắm rồi sao, đừng làm như tôi đang chiếm tiện nghi của cậu vậy.”

“Cậu cũng biết đó là hồi bé mà.” Tống Gia Ngọc thật sự không thể chịu nổi cái màn giả vờ tình cảm với trúc mã này, co các ngón tay lại không cho hắn ta chạm vào, “Tránh xa tôi ra. Đã nói rõ rồi, cậu nhận được quyền thừa kế công ty thì chúng ta sẽ ly hôn.”

Quan Ý nhìn cánh cửa đang đóng chặt: “Chỉ vì muốn chọc tức bố cậu thôi, có đáng không?”

Quan Ý kết hôn là vì gia đình thúc giục. Tống thị có vai trò vô cùng quan trọng trong ngành, hai nhà liên hôn, hắn ta không có lý do gì để từ chối cả.

Nhưng Tống Gia Ngọc lại không phải vì lý do này. Câu nói ban đầu của cậu là: “Nếu bố tôi biết tôi nhanh chóng ly hôn như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ tức chết mất.”

Tống Gia Ngọc lười nói nhiều với Quan Ý: “Cậu quản nhiều làm gì, tóm lại đừng quên thỏa thuận của chúng ta. Hợp tác cùng có lợi, không nói chuyện tình cảm, và cũng không được làm bậy ở bên ngoài.”

Quan Ý gật đầu qua loa cho xong, cúi đầu trả lời vài tin nhắn.

Tống Gia Ngọc bỏ chân đang gác xuống: “Sinh nhật anh trai tôi tháng sau, cậu chọn cho anh ấy một cái đồng hồ, quẹt thẻ của tôi.”

“Được.” Quan Ý sững sờ, đứng dậy đi đến quầy, tùy tiện chỉ vào một chiếc đồng hồ kiểu dáng dễ dùng rồi hỏi: “Anh cậu thích kiểu gì, cái này được không?”

Tống Gia Ngọc ngước mắt lên, nhìn thoáng qua từ xa rồi nghiêng đầu sang trái: “Cái bên trái kia kìa.”

“Cái này á?” Quan Ý cười cười, “Đây là mẫu nữ mà, cậu chắc chắn anh ấy sẽ thích chứ?”

Tống Gia Ngọc không đính chính lại cách xưng hô cố ý của Quan Ý.

Cậu giơ tay lên, xòe rồi khép các ngón tay lại, lặp lại vài lần rồi hỏi: “Tôi đeo chắc sẽ đẹp chứ?”

Thế rồi Quan Ý thấy Tống Gia Ngọc cong môi cười lên, các ngón tay thon dài được ánh đèn pha lê chiếu rọi trông thật trắng hồng.

Hắn ta theo bản năng trả lời: “Đẹp.”

“Dù sao thì tặng gì anh ấy cũng sẽ không thích.” Tống Gia Ngọc nói một cách thản nhiên, “Cuối cùng chẳng phải cũng vứt cho tôi chơi thôi.”

Sau khi đặt nhẫn xong, Quan Ý dùng thẻ của mình mua chiếc đồng hồ mẫu nữ kia, rồi lại chọn một đôi khuyên tai mua tặng Tống Gia Ngọc.

Quan Ý ghé sát tai Tống Gia Ngọc: “Nói thế nào thì cũng là một ngày đặc biệt mà.”

Vành tai Tống Gia Ngọc khẽ bị kéo nhẹ một chút, cậu đưa tay sờ lên một cảm giác lạnh buốt.

Viên đá quý màu xanh lam làm làn da cậu càng trở nên trắng hơn. Quan Ý nhìn ánh mắt cậu, giống như đang nhìn một tác phẩm ưng ý.

Tống Gia Ngọc bóp cằm Quan Ý, làm hắn ta quay đầu lại: “Không cần, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ của cậu.”

Sau đó, họ trở về Quan gia ăn bữa tối.

Bố mẹ Quan Ý có vẻ rất gấp, đã bàn bạc trước với Tống Gia Ngọc về quy trình của tiệc đính hôn sớm hai tháng. Một bữa tối ăn đến mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Trước kia ở Tống gia, cậu có bao giờ ngoan như thế đâu?

Bố Quan đột nhiên lên tiếng: “Vốn dĩ định giới thiệu chính thức một chút, nhưng cậu ấy vẫn đang đi công tác ở thành phố C, ngày mai mới về.”

Bàn tay Tống Gia Ngọc đang lau miệng hơi khựng lại. Cậu nghe Quan Ý cười khẽ một tiếng: “Cậu ta xem ra rất nghiêm túc.”

Mọi người không nói “cậu ta” này là ai, dường như cũng không quan tâm và không quan trọng.

Tống Gia Ngọc cúi đầu nhíu mày. Một cái tên đã bị quên lãng từ rất lâu chợt hiện lên trong đầu cậu.

Là người đó sao?

“Nghĩ gì mà nghiêm túc thế?” Quan Ý hỏi.

Bên ngoài trời đã tối. Tống Gia Ngọc tiến lại gần dưới ánh đèn đường, khép cổ áo lại và hỏi: “Em trai cậu về nước rồi à?”

Quan Ý không mấy để tâm: “Về được gần ba tháng rồi… Bố tôi giao cho cậu ấy hai công ty, không biết dạo này cậu ấy bận rộn gì nữa.”

Thấy Tống Gia Ngọc không nói gì, hắn ta giải thích tiếp: “Cậu yên tâm, cậu ấy vẫn luôn học ở nước ngoài, không hiểu cách quản lý công ty đâu.”

Tống Gia Ngọc trầm tư một lát, đột nhiên cảm thấy có chút phiền lòng: “Ồ, mong là thế.”

Không thể nói là chột dạ hay vì cái gì khác, tóm lại, cậu không muốn chạm mặt với người kia.

Vừa dứt lời, phía trước có một luồng sáng chiếu tới.

Khu vườn Quan gia được chiếu sáng đầy đủ, chiếc xe SUV màu đen đối diện lại mở đèn pha, tùy tiện chạy vào từ cổng.

Nửa người của Tống Gia Ngọc vừa được chiếu sáng lên, chiếc đèn lại đột nhiên tắt ngúm không kịp đề phòng.

Quan Ý nói thầm một câu gì đó, bị tiếng động cơ mạnh mẽ che lấp, Tống Gia Ngọc không nghe rõ.

Nhưng nhìn vẻ mặt hắn ta, chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.

Chiếc SUV không có ý định rẽ vào, thẳng tắp dừng lại chắn trước mặt Tống Gia Ngọc.

Tống Gia Ngọc lùi lại nửa bước. Vừa định mở miệng, cửa sổ xe ở ghế lái phụ đúng lúc này hạ xuống.

Trong bóng tối mờ ảo, cậu và người đàn ông trong xe đột nhiên đối mắt.

Tống Gia Ngọc cứng đờ trong chốc lát, vừa ngạc nhiên vì cái miệng quạ đen của mình, lại không khỏi nghĩ.

Mấy năm không gặp, sao Quan Giản lại trưởng thành như vậy?

So với trước kia, ngũ quan của anh càng trở nên góc cạnh hơn, tinh xảo như được điêu khắc.

Đuôi mắt hẹp dài hướng lên trên bị một phần tóc mái che khuất, màu tóc cùng con ngươi đen nhánh, gần như hòa làm một thể với màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Không ai tùy tiện mở lời, chỉ có chiếc SUV phía trước phát ra tiếng “o o” trầm thấp.

Tống Gia Ngọc ngẩng đầu, lại lần nữa đối diện với ánh mắt sắc bén của Quan Giản. Lưng cậu lại có chút lạnh sống lưng.

Cậu thấy người đối diện dường như cười một chút. Sau khi hoàn hồn, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác.

Cậu không thể đọc được cảm xúc của Quan Giản.

Quan Ý là người đầu tiên có hành động. Hắn ta tiến lên che tầm mắt kia, đưa một điếu thuốc và khách sáo nói: “Có việc gấp à? Sao lại về sớm thế.”

Quan Giản nhìn chằm chằm điếu thuốc, trầm mặc vài giây rồi nhận lấy. Anh tiện tay gác điếu thuốc sang một bên, cười như không cười nói: “Ừ, đúng là có việc rất gấp.”

Tống Gia Ngọc đứng sau lưng Quan Ý, không nhìn thấy vẻ mặt Quan Giản. Cậu lại dịch ra sau một bước, không có ý định chào hỏi với người kia.

Không ngờ Quan Giản lại hơi nghiêng đầu. Lời nói là dành cho Quan Ý, nhưng ánh mắt lại vẫn dừng trên người Tống Gia Ngọc.

“Anh.” Ngón tay Quan Giản từng chút một gõ trên vô lăng, tạm dừng một giây mới tiếp tục nói: “Em về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play