Tính từ ngày bị “Ly” bám theo đã hơn ba tháng, Yến Thanh mới dần nhận ra vận khí của mình cũng chẳng khá hơn cô bé kia là bao.
Nhưng nàng vẫn kiên trì mỗi ngày ra biển bắt cá như thường lệ.
Thu sang đông tới, trời trở lạnh, việc đánh bắt cũng càng khó khăn hơn. Người trong làng chài dần ít ra khơi, nhưng nhà nàng vẫn trước sau như một.
Chỉ tiếc là trời chẳng thương người chăm chỉ, cá mà cha Giang bắt được ngày càng ít.
Mỗi ngày Yến Thanh cũng chẳng được ăn no, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, tuyệt không hé lời than thở.
Nàng nhìn thấy trên thái dương cha Giang đã điểm bạc, trong lòng không khỏi chua xót.
Ở chung mấy tháng, nàng càng thấm thía tình thương cha mẹ dành cho con cái. Dù làm việc vất vả ngoài biển, cha Giang vẫn luôn gánh lấy việc nặng thay người khác.
Về nhà thì lúc nào cũng có sẵn cơm nóng hổi chờ sẵn, lại thêm tiểu Giang Tầm lon ton chạy ra cửa chào:
“Cha với tỷ vất vả rồi!”
Những lời ngây thơ ấy, thực sự khiến người nghe không khỏi xúc động.
Hôm nay cũng vậy, chỉ vớt được vài con cá cùng hai con cua nhỏ, coi như có thêm chút thu hoạch.
Lúc này mây đen kéo đến, trời sắp mưa. Yến Thanh cùng cha Giang vội vã chèo thuyền về.
Đi ngang qua, ba thằng bé con lại chạy về phía bờ biển giữa cái thời tiết xấu này. Khi lướt qua nhau, Yến Thanh loáng thoáng nghe bọn chúng nhắc tới “cá kỳ lạ”, nhưng gió lớn đã thổi tan nửa câu sau.
Nàng thoáng dừng bước, quay sang cha Giang nói:
“Cha cứ về trước, lát nữa con sẽ về sau.”
Nói xong liền vội đuổi theo hướng ba đứa bé kia chạy.
Từ xa, Yến Thanh thấy chúng đang tụ lại nơi bãi đá ngầm, trò chuyện cùng một cậu bé khác. Bốn đứa ngồi xổm trên mỏm đá, cùng cúi đầu nhìn chăm chú vào khe đá, vẻ mặt đầy hứng thú.
Gió biển thổi tung tóc và áo nàng khi Yến Thanh chạy đến gần. Bốn thằng bé vì quá mải mê nên không hề phát hiện thêm một người nữa.
Nàng len qua khe hở giữa mấy cái đầu đen nhánh, cuối cùng cũng nhìn thấy một mảng ánh sáng lấp lánh trong khe. Không nhìn rõ toàn bộ, nhưng vẫn thấy loáng thoáng sắc màu tuyệt đẹp.
Mấy đứa nhỏ ríu rít bàn tán:
“Con cá gì đây nhỉ?”
“Trông lạ quá, trước giờ chưa từng thấy.”
“Hay là mang về hỏi cha mẹ thử xem.”
Trong lúc chúng nói, thỉnh thoảng vang lên tiếng “bốp” khi con cá quẫy đập vào mỏm đá.
“Để ta nhìn xem thế nào.” – Yến Thanh lên tiếng.
Một thằng bé tết tóc bím tưởng là bạn mình nói, liền quay sang: “Ngươi chẳng phải đang nhìn sao…”
Nhưng vừa nghe giọng lạ, nó giật bắn người. Cả bọn hoảng hồn như pháo nổ, đồng loạt bật dậy, tròn mắt nhìn Yến Thanh vừa xuất hiện chẳng khác nào ma quỷ.
Lúc này Yến Thanh mới nhìn rõ con cá.
Một thân tròn trịa, đôi mắt to tròn long lanh, vảy thì rực rỡ muôn màu, như hòa quyện giữa màu biển, ánh bình minh và ánh trăng.
Trời quả thật không phụ lòng người, Yến Thanh mỉm cười – nàng đã tìm thấy rồi: Thực Mộng Ngư!
Đang định bước tới gần, bọn nhóc đã vội vàng lùi ra sau, cảnh giác nhìn nàng:
“Xui xẻo quỷ, tránh xa chúng ta ra!”
Đây là lần đầu tiên, sau ba tháng lặng lẽ sống ở đây, Yến Thanh nghe được cách người khác gọi mình.
Nàng nhíu mày, có chút ngơ ngác:
“Các ngươi… nói ta sao?”
Một đứa nhỏ khẽ đáp, lưng quay lại phía nàng:
“Cha mẹ nói nàng là ‘xui xẻo quỷ’, phải tránh xa, nếu không sẽ bị xui lây, còn không được cho vào cửa nữa.”
“Chúng ta mau chạy thôi!”
Yến Thanh: … Ta nghe rõ hết cả rồi đó.
Thằng bé bím tóc lấy lại gan, chống nạnh tỏ vẻ:
“Con cá này là bọn ta tìm được trước!”
Nói rồi nó lập tức chộp lấy. Nhưng vừa nâng lên, Thực Mộng Ngư liền há miệng cắn chặt ngón tay nó. Bộ mặt ngạo nghễ vừa rồi lập tức sụp đổ, nó oa khóc lớn, hoảng loạn vẫy mạnh định ném con cá đi.
Nhưng con cá càng cắn càng chặt, mặc nó giãy giụa thế nào cũng không nhả. Máu theo kẽ ngón tay nhỏ xuống, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Ba đứa còn lại hốt hoảng, nhào vào kéo co, nhưng càng kéo thì răng cá càng cắm sâu, khiến ngón tay bị rách toạc.
Thấy vậy, Yến Thanh nói:
“Các ngươi nhường con cá này cho ta, ta sẽ gỡ nó ra giúp.”
“Được được!” – ba đứa còn lại gật đầu lia lịa, nào còn nghĩ tới lời cha mẹ dặn.
Thằng bím tóc thì khóc nấc, chỉ biết ngước đôi mắt cầu cứu nhìn nàng.
Yến Thanh nhẹ nhàng lấy tay che đôi mắt Thực Mộng Ngư, rồi nhét một hòn đá nhỏ vào miệng nó.
Con cá phát ra tiếng “ang—” như giận dữ, thân thể nhỏ bé căng cứng, nhưng cuối cùng cũng chịu nhả ra.
Một tay giữ chặt con Thực Mộng Ngư, nó mở to đôi mắt tròn xoe ươn ướt, trông vừa vô tội vừa vô hại.
Nhưng khi nó nhả viên sỏi ra, để lộ mấy chiếc răng nanh nhỏ xíu mà sắc nhọn, Yến Thanh lập tức hiểu ngay: tiểu quái này không dễ đối phó.
Dù thân hình nhỏ bé, bộ răng lại mạnh mẽ hơn hẳn cá biển cùng cỡ – răng chính là thứ vũ khí lợi hại nhất mà trời ban cho nó.
Phía bên kia, cậu bé tết tóc đuôi sam vẫn còn nước mắt lưng tròng. Yến Thanh đối diện ánh mắt của con cá, bỗng thấy như có một tia ảo giác – trong mắt nó ngập tràn thù hận, như thể chỉ muốn nuốt chửng con người.
Yến Thanh cười khẩy: “Ngươi bé tí thế kia, ta nuốt ngươi còn dễ hơn ăn viên kẹo.”
Dù sao thì nó cũng chỉ là một con cá. Răng có sắc đến đâu thì cũng có cách đối phó, chẳng lẽ lại “dao thương bất nhập” như thần thoại chắc?
Nghĩ đến đó, Yến Thanh nhoẻn miệng cười, nụ cười nửa như mê hoặc, nửa như dọa nạt. Nụ cười ấy khiến mấy đứa bé sợ đến mức bỏ chạy thục mạng.
Yến Thanh lười liếc bóng lưng lũ nhóc, rồi lại tập trung nhìn con cá nhỏ. Nàng đưa ngón tay, tránh hàm răng sắc nhọn, chọc nhẹ vào cái bụng tròn trịa của nó. Cảm giác mềm nhũn, trơn láng, giống hệt nguyên liệu nấu ăn thượng hạng.
Trong đầu nàng lập tức hiện lên cảnh tượng nồi lẩu nóng hổi, thả miếng cá tươi vào, vài giây là chín tới, trắng nõn như tôm hấp.
Hoặc đơn giản hấp cả con, giữ nguyên vị ngọt.
Chỉ tiếc… quá nhỏ.
Nàng tiếc nuối nghĩ: “Một cắn là hết, chẳng đủ dính kẽ răng. Hay là nuôi béo rồi làm thịt cũng chưa muộn.”
Trên đường về nhà, nàng cứ băn khoăn mãi: làm lẩu hay hấp, ăn ngay hay để dành? Khi về đến cửa, cuối cùng nàng quyết định: tối nay hấp.
Vì đã chuẩn bị sẵn cơm tối, nàng bèn nói dối cha mẹ:
"Lúc nãy con nhặt được ít tôm nhỏ trong khe đá ngoài bờ, để tối nấu ăn.”
Bờ biển vẫn hay có tôm cá mắc lại ở đá ngầm sau đợt sóng, phụ nữ và trẻ con hoặc mấy ngư dân rảnh rỗi đều thường ra đó bắt.
Cha mẹ chẳng mảy may nghi ngờ. Mẹ Giang đưa cho nàng một bát cháo loãng, dịu dàng dặn:
"Con ăn thêm đi, tối kẻo đói.”
Yến Thanh xua tay:
“Con no rồi. Hôm nay cá tôm nhiều lắm, phần của con cha mẹ cứ ăn cả đi.”
Đêm xuống, chờ cả nhà ngủ say, nàng lén nhóm lửa trong sân, đặt nồi nước lên.
Cơn mưa biển đến rồi đi nhanh như trút một thùng nước xuống trời, rào rào phủ trắng cả thế giới, rồi tạnh hẳn, sạch bong như chưa hề có giọt nào rơi.
Mặt đất còn ướt, vài giọt nước vẫn nhỏ từ mái hiên xuống. Trong gian bếp tạm bợ xếp bằng mấy hòn đá, Yến Thanh nhìn con cá đang nằm bất động trên bàn.
Nó chẳng hề giãy giụa, không giống cá thường khi rơi khỏi nước sẽ quẫy loạn. Nếu không nhờ ánh trăng soi vào đôi mắt vẫn mở trừng trừng, nàng đã tưởng nó chết rồi.
Nước trong nồi sôi ùng ục. Yến Thanh chuẩn bị bỏ cá vào, thì bất ngờ nó bật dậy, thân thể nhỏ xíu lấp lánh ánh trăng, đẹp đến mức nàng thoáng ngẩn ngơ.
Nhưng ngay sau đó, nó xoay người lao về phía nàng, đập mạnh vào cổ tay, rồi há miệng cắn.
Vị trí đó sát ngay động mạch chủ. Máu tuôn ào ạt, chỉ cần sâu thêm một tấc thôi là mạch máu lớn sẽ bị xuyên thủng – với y thuật lạc hậu thời này, nghĩa là nàng chỉ cách cái chết đúng một hơi thở.
Yến Thanh nghiến răng: “Con cá này dữ thật.”
Nàng dùng sức giằng xuống, con cá vẫn “Anh––” kêu chói tai, phẫn nộ hơn ban ngày.
“Ngươi kêu kiểu này chẳng có chút uy hiếp nào hết,” Yến Thanh bĩu môi.
"Đáng tiếc, đêm nay ngươi phải lên bàn ăn thôi. Đẹp thì đẹp thật, nếu không phải Thực Mộng Ngư, ta còn định nuôi cơ.”
Nói rồi, nàng dứt khoát trói nó chặt vào đĩa, đặt vào nồi đang sôi. Một loạt động tác lưu loát: buộc, đậy nắp, chờ chín. Nàng hớn hở nghĩ đến tương lai, sẽ có món ăn quý giá giữ được mạng sống vài chục năm, còn bền hơn cả thịt muối hay đồ hộp.
Một lúc sau, nàng mở nắp. Hơi nước trắng xóa phả lên mặt. Khi hơi tan đi, con cá vẫn nằm trong mâm, đôi mắt lóe sát khí nhìn chằm chằm nàng.
Yến Thanh: “…”
Nàng dụi mắt. Ảo giác chăng? Nhưng không, ánh mắt ấy vẫn rực lửa, dẫu thân thể bất động.
Nàng không chịu thua, đậy nắp lại.
Lần sau mở ra, còn kinh khủng hơn: nó thoát khỏi dây trói, đang bơi lững lờ trong nồi nước sôi, dường như còn cố tình quẫy đuôi quay lưng lại, tỏ rõ thái độ “không thèm nhìn ngươi”.
Thế giới quan của Yến Thanh như sụp đổ. “Không thể nào… cá đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt.”
Bỏ thì không được, chuyện này liên quan đến mạng sống. Nàng rút dao chém xuống. “Rắc!” – lưỡi dao mẻ, cá thì nguyên vẹn.
“Mẹ nó, chẳng lẽ làm bằng thép à!”
Yến Thanh đau xót.
Nhà đã nghèo, cái dao lại còn sứt.
Nước không giết được, dao cũng không, nàng thử lửa. Nhưng cá lăn ra khỏi bếp than, quẫy đến chân nàng, còn ngoạm lấy ống quần. May quần mùa đông dày, nó cắn chẳng thủng, chỉ đu mình lủng lẳng ở đầu gối.
Yến Thanh không dám giật mạnh, sợ rách quần – mùa đông nàng chỉ có đúng hai cái! Thế là đành vừa kéo lê con cá vừa dọn dẹp, tự nhủ ngày mai tính tiếp.
Đêm đó, trong phòng chỉ có hai chiếc giường nhỏ. Giang Tầm ngủ say, còn Yến Thanh nằm trên giường mình, mà con cá thì vẫn ngoạm chặt ống quần không chịu buông.
Bất đắc dĩ, nàng đành “ngủ chung” với nó.
Mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, lúc đó chắc mới khoảng bảy giờ tối.
Nàng chưa buồn ngủ, lăn qua lộn lại, thậm chí thoáng nghĩ: “Hay là ăn sống?”
Nhưng rồi lại rùng mình – nếu nuốt sống, con cá này chắc chắn sẽ cắn rách dạ dày, ăn sạch lục phủ ngũ tạng.
Sau một hồi cân nhắc, nàng nghiêm túc gạt bỏ ý nghĩ điên rồ ấy.
–––––
Editor: Mọi người vote 5 sao, cmt góp ý (nếu có) cho tuiii với nha~