Yến Thanh chết vào một đêm tối trời gió lớn.

Cô khi đó mới ngoài hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, đang tìm việc làm.

Nguyên nhân ch·ết không phải vì bị gi•ết hay c·ướp, mà chỉ do một sự cố bất ngờ, một cái nhìn không kịp chớp mắt. Có lẽ ngoài bản thân cô ra, chẳng ai ngờ rằng một chuyện nhỏ như vậy lại có thể dẫn đến tử vong.

Ngày hôm đó, Yến Thanh vừa phỏng vấn xong, ngồi xe công cộng trở về ký túc xá. Đã qua giờ cơm tối, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua một ổ bánh mì, vừa ăn vừa tra cứu xem khu nào thuê nhà an toàn và hợp lý hơn.

Đoạn đường cô đi qua khá vắng vẻ, không một bóng người. Cứ đi được vài bước lại có một cột đèn đường hư hỏng, thậm chí có cột còn chớp tắt liên tục, nhìn chẳng khác nào hiện trường trong một bộ phim kinh dị.

Nhưng Yến Thanh vốn gan to, hoàn toàn không thấy sợ. Cô chính là kiểu con gái có thể một mình đi vào nhà ma mà chẳng hề run rẩy! Bầu không khí như vậy đối với cô mà nói thật sự chẳng có gì đáng ngại.

Có lần trong ký túc xá tổ chức buổi xem phim ma, ba người bạn cùng phòng sợ đến mức ôm chặt lấy Yến Thanh mà run bần bật. Cô bị ép đến biến dạng cả người, mắt lệch sang một bên, lại bắt gặp cằm một người bạn cùng phòng đang cười khẩy: "Hừ, đàn bà."

Ngoài chuyện xem phim ma, Yến Thanh còn cực kỳ bình tĩnh trước đám côn trùng.

Ở phương Nam, gián to đến mức dọa người, lại còn biết bay lao thẳng vào người. Thế nhưng suốt bốn năm đại học, Yến Thanh một mình mở ra sự nghiệp "săn gián" oanh liệt.

Khi bạn cùng phòng sợ đến hồn vía lên mây, chính là cô mặc đồ ngủ, xỏ dép lê, tay không chạy khắp phòng đuổi theo, bắt từng con gián một cách gọn gàng.

Nghĩ đến những ký ức tuổi trẻ đó, Yến Thanh vừa đi vừa vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy bên lề đường trước mặt xuất hiện một sinh vật quen thuộc, cô lập tức chết lặng, bước chân khựng lại.

Không sợ trời, không sợ đất, nhưng Yến Thanh chỉ có một khắc tinh —— ngỗng!!

Mà con ngỗng to lớn kia lúc này đang thảnh thơi dạo bộ ngay ven đường.

Đồng tử Yến Thanh co rút, cả người nổi da gà, ký ức bị ngỗng rượt khi còn nhỏ lại ùa về như một bóng ma tuổi thơ.

Mẹ kiếp, sợ cái gì thì cái đó đến thật.

Trong lòng Yến Thanh gào thét điên cuồng, nhưng cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cô lặng lẽ lùi lại một bước, định đi vòng đường khác nhưng tuyệt vọng là chiếc cổ dài của con ngỗng kia quay lại, đôi mắt to bằng hạt đậu đã nhìn thấy Yến Thanh đang run cầm cập ở đằng sau.

Trong mắt nó ánh lên ba phần châm chọc, ba phần lạnh lùng, bốn phần hờ hững.

Cái mỏ ngỗng thèm khát nhỏ dãi, trong mắt lấp lánh tia sáng thèm khát chiến đấu.

Con ngỗng ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lập tức lao đến mổ gắt gao.

Yến Thanh vừa hét thảm thiết vừa chạy thục mạng trên đường.

Một người một ngỗng bắt đầu một cuộc rượt đuổi chết chóc.

Đêm tối gió lớn, dưới những bóng đèn đường hư hỏng đã lâu chưa sửa, bọn họ tại ngã tư đường bất ngờ va chạm với một chiếc ô tô vượt đèn đỏ, tạo nên màn tiếp xúc thân mật chí mạng.

Ngỗng xong.

Yến Thanh cũng xong.

Tin tức "người và ngỗng cùng bỏ mạng" ngay lập tức lên đầu đề.

Phóng viên lá cải ác độc giật một cái tít khiến người ta nghe xong cũng phải sợ run —— "Tin sốc!! 99% người không ngờ cách chết thế này, một con ngỗng lại có thể......"

Tin tức ấy kéo theo vô số cư dân mạng bình luận sôi nổi về đề tài "Bóng ma tuổi thơ", "Sức chiến đấu của ngỗng khủng khiếp đến mức nào".

——

Yến Thanh đã trở thành một linh hồn phiêu đãng, nhưng chính cô lại không hề hay biết.

Sau khi chết, cô chỉ thấy mơ hồ, tưởng rằng mình đang nằm mơ. Mơ thấy bản thân bị một con ngỗng khổng lồ đuổi theo, rồi lại mơ thấy một nơi quái lạ như thế này.

Không gian tối đen, không chút ánh sáng, một màu đen thuần khiết, duỗi tay ra cũng chẳng thấy năm ngón.

Dù Yến Thanh vốn không sợ bóng tối, nhưng mặc cho chạy theo hướng nào, chạy bao lâu đi nữa, cô cũng không thoát ra được.

Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi vốn thuộc về bản năng con người.

Cô không nhịn được cất giọng gọi khẽ: "Có ai ở đây không?"

Vừa đi vừa khẽ gọi.

Nhưng giọng nói của cô như một đoạn phim bị cắt xén, vừa thoát ra khỏi miệng liền tan biến, không lưu lại chút vang vọng nào.

Không ai nghe thấy cả, kể cả chính cô cũng không nghe được.

Một luồng lạnh lẽo từ tận đáy lòng dâng lên. Từ nhỏ đến lớn cô từng hay gặp ác mộng, nhưng chưa bao giờ có giấc mơ nào chân thật đến mức này.

Cảnh tượng này quá rõ ràng, khiến cô không khỏi nghi ngờ: Liệu đây có thật sự chỉ là một giấc mơ?

Đi mãi đi mãi, Yến Thanh dường như nghe thấy một âm thanh mơ hồ. Một thứ âm thanh nàng chưa từng được nghe, vừa thật vừa ảo, giống như ảo ảnh mê hoặc dẫn dắt người ta bước tới, nguy hiểm nhưng lại ẩn chứa sức cám dỗ khó cưỡng.

Dần dần, phía trước lóe lên một tia sáng, xé toạc màn đêm. Ánh sáng ấy rực rỡ, chói mắt, tựa như bị lớp sương mù bao phủ, mông lung chập chờn, phảng phất như đang khẽ gọi cô.

Trong thoáng chốc, biểu cảm Yến Thanh trở nên ngây dại, thân thể nhẹ như gió, bước về phía trước một bước.

Chỉ một bước thôi, nhưng lại vô cùng quan trọng — cô biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp đi vào một thế giới mới.

Khi Yến Thanh lấy lại tinh thần, bóng đêm đã biến mất. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc đến há hốc miệng.

Từ trên cao, ánh sáng xuyên xuống, phản chiếu qua làn nước biển xanh thẳm. Ánh sáng vốn rực rỡ mãnh liệt, qua tầng tầng khúc xạ lại yếu dần, cuối cùng biến thành sắc xanh dịu ảm đạm, bao phủ cả đại dương.

Một con cá bướm rực rỡ sắc màu lướt qua bên cạnh, chiếc đuôi khẽ lay động, chẳng hề ngoái đầu lại mà bơi xa.

Những con sứa trong suốt tung tăng lên xuống, những xúc tu mềm mại uyển chuyển tựa dải lụa.

Cả đàn cá nhỏ bằng ngón tay len lỏi giữa mái tóc cô, bơi qua bơi lại như đang trêu chọc.

Yến Thanh thầm nghĩ: Quả nhiên đây là mơ. Làm sao giữa đời thực mình lại chìm dưới đáy biển, mà chẳng có chút cảm giác nào?

Nếu đã là mơ, vậy thì cứ coi như đang du ngoạn trong mơ cũng tốt.

Nàng thản nhiên, bắt đầu thong dong dạo chơi.

Đã có những loài cá nhỏ yếu mềm, thì dưới đáy biển tự nhiên cũng sẽ có những mãnh thú đáng sợ.

Một con cá mập từ từ tiến lại gần nàng. Lập tức, đàn cá nhỏ xung quanh hoảng loạn bỏ chạy, tản ra bốn phía.

Chỉ còn lại Yến Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay siết chặt, chuẩn bị tinh thần đón lấy.

Từ trước đến nay nàng chưa từng tiếp xúc gần gũi với cá mập. Trong mơ lại gặp được, chẳng phải là một cơ hội quá tốt sao?

Càng đến gần, mùi tanh nồng nặc ập vào mặt, khiến Yến Thanh chịu không nổi mà lùi lại hai bước. Cá mập tiến sát, dù biết đây chỉ là giấc mơ, ban nãy nàng còn định đưa tay ra chạm thử, nhưng khoảng cách gần đến thế vẫn khiến tim nàng đập thình thịch.

Một bên tim đập loạn nhịp, một bên lại liều lĩnh đưa bàn tay ra...

Nhưng chưa kịp chạm vào lớp da thô ráp kia, trước mắt chợt lóe một luồng sáng trắng. Con cá mập khổng lồ "Bang" một tiếng, bị đánh bay đi, hóa thành một dải sáng lấp lánh rồi biến mất vào biển sâu.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Yến Thanh nghiêng đầu nhìn, liền ngây người tại chỗ.

Trước mặt cô là một người cá.

Một người cá đẹp đến mức kinh diễm, đẹp đến nỗi ngôn từ chẳng thể nào miêu tả được dù chỉ một phần vạn.

Nửa thân trên là dáng dấp của một nam tử, nửa thân dưới là chiếc đuôi cá rực rỡ. Từng lớp vảy trên đuôi phản chiếu ánh sáng, lấp lánh như cả mặt trời đang nhảy múa dưới đáy biển.

Mái tóc dài màu bạc như rong biển, tung bay bồng bềnh trong làn nước, thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ bơi ngang, khẽ lướt qua mái tóc ấy như hôn lên từng sợi sóng mềm.

Yến Thanh ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt xanh biếc của hắn. Trong đó ẩn chứa ánh sáng lưu chuyển, tựa như trong dải ngân hà chớp lóa một vì tinh quang.

Nàng sững sờ, đến mức quên cả thở.

Đôi mắt người cá mang theo vẻ tò mò, hệt như ánh nhìn của một đứa trẻ, trong trẻo, hồn nhiên, vô hại.

Thế nhưng, khi ánh mắt hắn rơi xuống đôi chân nàng, trong đó lại hiện lên một tia thương hại.

Yến Thanh chắc chắn mình không nhìn lầm —— đó thật sự là ánh mắt đồng tình.

Hắn... đang thương hại nàng vì nàng không có đuôi cá sao?

Nàng vừa buồn cười vừa cảm thấy nhột nhột trong lòng.

Dù sao thì... đây là lần đầu tiên trong đời được gặp một người cá, loại sinh vật kỳ vĩ này e rằng chỉ có trong mộng mới thấy.

Nghĩ đến việc có thể sau này chẳng còn mơ thấy nữa, Yến Thanh bỗng liều lĩnh, vươn bàn tay tội lỗi ra, muốn chạm thử vào chiếc đuôi lộng lẫy kia.

Nhưng nàng chưa kịp chạm tới, người cá liền biến sắc. Hắn trừng lớn đôi mắt, trong đó ánh lên sự kinh hoảng cùng bối rối, màu mắt như chuyển biến, càng trở nên sâu thẳm.

Hắn vung mạnh chiếc đuôi, "Bang" một tiếng, quất thẳng về phía Yến Thanh.

Hắn vốn nghĩ sẽ hất văng nàng ra xa. Thế nhưng chiếc đuôi tuyệt mỹ kia lại vô ích xuyên thẳng qua cơ thể nàng, tựa như trước mặt hắn chỉ là một làn không khí trong suốt.

Cả hai đều ngây người.

Trong lòng Yến Thanh như nổi sóng dữ dội —— trong mơ, nàng lại trở thành vô hình!?

Vậy thì giấc mơ trước bị ngỗng rượt kia... mới là thật sao??

Trong thoáng chốc, nàng chẳng phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thực.

Tâm trí rối tung, mặt mũi mơ hồ như sắp hóa thành một mớ bòng bong.

Có lẽ do thấy vẻ mặt nàng quá kỳ quái, người cá kia khẽ lùi một bước, nhìn nàng cảnh giác, rồi nhanh chóng rời đi.

Đợi Yến Thanh thoát ra khỏi cơn hoang mang, thì bóng dáng mỹ lệ ấy đã biến mất, chẳng thấy tăm hơi.

Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng lúc này không phải là lúc để nghĩ đến hắn. Quan trọng nhất là —— phải làm rõ, rốt cuộc đây có phải chỉ là mơ hay không!

Nàng thử bấu lấy cánh tay mình, nhưng bàn tay lại chỉ xuyên qua một khoảng không trống rỗng. Ngay cả cơ thể mình, nàng cũng không thể chạm vào.

Tim cô như rơi thêm một nhịp.

Trước mắt là màu xanh biếc của đáy biển, hoa văn trên những loài cá, từng nhánh san hô tinh tế, xúc tu mềm mại của hải quỳ... tất cả đều hiện ra rõ nàng từng li từng tí.

Sự chân thật này, khiến nàng càng cảm thấy —— đây tuyệt đối không phải mơ.

Dù trong lòng đã tin đến bảy phần, nàng vẫn không chịu phục, tiếp tục tìm kiếm chi tiết chứng minh. Rồi nàng chợt thấy thêm một người cá nữa, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn người cá tóc bạc ban đầu.

Người này có đuôi xanh lam, mái tóc dài đen nhánh, thân hình cao lớn vạm vỡ hơn hẳn. Những móng tay dài và sắc như dao, lấp lánh ánh sáng lạnh. Sau lưng mọc hai chiếc vây nhọn như xương cá, còn hai bên đuôi phảng phất như lưỡi dao bén, chỉ nhìn thôi cũng tưởng tượng được cảnh máu thịt văng tung tóe khi hắn tấn công kẻ thù.

Sự khác biệt giữa hai người cá là một người cá thì như thiếu niên, người cá còn lại giống như trưởng thành.

Người cá tóc đen có xương cá nhọn phía sau lưng, có vây ở đuôi, còn người cá tóc bạc thì không.

Yến Thanh thử lên tiếng, muốn giao tiếp. Nhưng người cá tóc đen chẳng hề phản ứng, cứ thế bơi xuyên qua cơ thể nàng —— như thể nàng không tồn tại.

Người cá tóc đen hoàn toàn không nhìn thấy nàng.

Trong phút chốc, Yến Thanh cảm thấy đáy biển kỳ ảo xinh đẹp này bỗng hóa thành một cơn ác mộng kinh hoàng.

Cô không ngừng bơi — hoặc đúng hơn là trôi dạt — suốt quãng đường, gặp thêm cả chục người cá tóc đen nữa. Nhưng tất cả đều không hề nhìn thấy nàng!

Nàng giống như một sinh vật bị cô lập. Rõ ràng xung quanh là thế giới đáy biển náo nhiệt, nhưng bản thân lại như rơi vào một chiều không gian khác, mà ở đó, chỉ có một mình nàng tồn tại.

Cuối cùng, Yến Thanh chậm rãi ngừng trôi nổi, bước đi trong sự hoảng loạn che giấu dưới vẻ ngoài bình thản.

Xem ra nàng thật sự đã... chết rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, nơi lẽ ra là bầu trời, gương mặt nàng không có nước mắt, nhưng trong lòng lại khóc đến ướt đẫm.

Cô đã trôi dạt trong biển nhiều ngày, cụ thể bao lâu cũng chẳng rõ. Không còn điện thoại, không còn đồng hồ, cô chẳng còn khái niệm về thời gian, như một người tàn phế.

Những ngày ấy, nàng chỉ mong tìm lại được người cá tóc bạc.

Ít nhất hắn từng nhìn thấy nàng, có thể trở thành bạn đồng hành.

Yến Thanh lặn lội khắp vùng biển quanh đó, thậm chí đến cả khe đá nhỏ cũng không bỏ qua. Nhưng người cá ấy như bốc hơi khỏi đáy biển, không để lại chút dấu vết nào.

Bao nhiêu ngày trôi qua cô không trò chuyện với một ai, cô cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.

Đôi khi, có những thứ bạn càng cố tìm một thứ thì chẳng bao giờ thấy, nhưng lúc buông bỏ, nó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Tìm người cá cũng thế. Sau gần một tháng tìm kiếm, cuối cùng Yến Thanh cũng gặp lại người cá tóc bạc, ở bên một rặng san hô rực rỡ.

Nhưng lần này, hắn không chỉ có một mình.

Bên cạnh hắn có năm người cá khác, tất cả đều trạc tuổi nhau, dáng dấp cũng như thiếu niên. Tuy ai cũng đẹp, nhưng vẫn không sánh được với vẻ thanh lệ của hắn.

Yến Thanh vui mừng tiến lại gần, nhưng liền nghe thấy những âm thanh lạ lùng. Từng tiếng ục ục phát ra từ cổ họng năm người cá kia.

Nàng không hiểu gì cả, nhưng từ nét mặt của chúng, nàng nhận ra rõ ràng một điều — đó là sự âm hiểm và xảo trá.

Sau một hồi lải nhải, năm người cá ấy vây quanh chặt chẽ lấy người cá tóc bạc.

Tiếng kêu của chúng bỗng sắc nhọn, chói tai hơn cả lưỡi dao cào vào thủy tinh. Yến Thanh đau đến mức phải ôm tai lại, bất lực nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Chúng vung mạnh chiếc đuôi, những vây sắc bén cắt xẻ thân thể người cá tóc bạc, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ cả vùng biển.

Chiếc đuôi xinh đẹp của hắn rách tả tơi, từng lớp vảy bong tróc, rơi xuống lấp lánh ánh sáng cuối cùng, để lộ làn da trắng bệch bên dưới, như thể từng mảng da người bị xé toạc.

Người cá nhỏ bé ấy phát ra những tiếng rên yếu ớt, non nớt, mang theo nỗi đau đớn, truyền thẳng vào tai Yến Thanh.

Mùi máu tanh nhàn nhạt len vào khứu giác nàng.

Nhìn thấy ánh mắt bất lực của người cá tóc bạc, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, trái tim Yến Thanh như bị siết chặt, đau đến nỗi nghẹt thở.

-----

Vừa edit vừa đọc luôn, nên có gì sai sót nào cả nhà cmt để mình sửa nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play