Nghe tin ấy, Lâm Đại Nương tức giận đến khó bình tĩnh được, huống chi là La Cửu là người bị làm nhục.
Nhưng việc của La Cửu quả thật không dễ giải quyết.
Lâm Đại Nương chẳng phải mới quen La Cửu ngày một ngày hai. Hắn bị ức hiếp ở La gia, nàng không thể làm ngơ. Nàng đã sớm cho người dò la chuyện của La Cửu. Tin tức nàng nghe ngóng được, e là không thể không liên quan đến La phu nhân.
Nghĩ cũng phải, nếu không có sự ngầm đồng ý, thậm chí xúi giục của chủ mẫu, La Cửu sao có thể bị đối xử ở La gia còn thua cả nô tỳ hạ nhân. Con vợ lẽ cũng là con, hắn dù gì cũng là máu mủ của La lão gia.
Theo tai mắt của Lâm gia, mẹ La Cửu năm xưa là con gái của một tiểu thương, nhan sắc khuynh thành nhưng xuất thân bình thường. Năm mười lăm tuổi, nàng được La lão gia rước vào phủ bằng một cỗ kiệu. Ông mê mẩn nàng, độc sủng một thời gian, khiến nàng phong quang một dạo. Nhưng ngày vui chẳng dài.
Khi nàng vào phủ, La phu nhân đang mang thai. Một đêm nọ, La phu nhân đau bụng, sai người gọi La lão gia. Ông ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng không chịu đến. Đêm ấy, La phu nhân sảy thai.
Sau đó, La lão gia nhanh chóng sủng hạnh mỹ nhân mới, mẹ La Cửu thất sủng. La phu nhân đứng sau việc này, bà là người tìm thiếp mới cho ông. La phu nhân quả là người có bản lĩnh.
Những năm qua, số thê thiếp của La lão gia luôn giữ một con số nhất định. Không phải ông không thích của lạ, mà là người cũ biến mất, người mới thay vào. Các di nương biến mất, con cái họ đều được La phu nhân nhận nuôi dưới gối, như La Đại công tử.
Vì thế, Lâm Đại Nương thấy việc này khó xử lý.
La gia là một gia tộc đầy tham vọng. Mỗi đời gia chủ La gia, vì muốn mở rộng đất đai, họ dùng đủ thủ đoạn bẩn thỉu, chôn vùi không biết bao nhiêu mạng người. La lão gia chẳng xem mạng người ra gì. Từ tin tức thăm dò được, Lâm Đại Nương thậm chí nghi ngờ, thủ đoạn quản lý hậu viện của La phu nhân không chỉ được ông ngầm đồng ý, mà còn được ủng hộ. Bằng không, La phu nhân sao có thể vững vàng ngồi chủ vị hậu viện, dưới gối ngày càng nhiều đứa con gọi bà ta là mẹ.
Mẹ con La Cửu không được La phu nhân yêu thích. La Cửu còn sống đến hiện tại, Lâm Đại Nương chẳng biết là may mắn hay bất hạnh.
Nhưng La Cửu đã cầu cứu, nàng không thể không giúp.
Kiếp trước, khi cô bị cha mẹ bỏ rơi, bạn bè cô sẵn sàng lấy cả tiền mừng tuổi ra giúp. Có người bị gia đình phản đối, giận dỗi bỏ nhà đi, còn không quên trộm thẻ ngân hàng đưa cho cô. Lâm Đại Nương từng cảm nhận được hơi ấm từ tình bạn. Đời này, những người bạn cũ có lẽ không thể gặp lại, nhưng cô vẫn nhớ họ, tiếp tục trân quý tình bạn mới.
Lâm lão gia biết nàng có giao hảo với La Cửu, nhưng ông đã dặn khi đối xử với La Cửu, nàng chỉ nên giúp sức mọn, vượt quá sẽ liên lụy hai nhà và cả đời nàng. Lâm Đại Nương không phải trẻ con, nàng hiểu ý cha mình. Nàng có Lâm gia và cha làm hậu thuẫn. La Cửu thì không, nếu xảy ra chuyện, chẳng ai cứu, chẳng ai thương, mạng hắn ắt khó giữ.
Từ trước đến nay, nàng giúp La Cửu đều qua nhiều trung gian. Dù chỉ là gửi áo ấm, cũng phải cố tình làm cho sờn rách, giao qua tay người mua của La phủ do người của Lâm phủ ngầm sắp xếp. Mọi việc nàng làm đều cẩn thận, đến mức nàng từng nghĩ La Cửu chẳng biết nàng giúp hắn bao lần.
Nhưng giờ nàng biết, La Cửu nhận ra nàng từ lâu.
Cha nàng bị bệnh, nàng không đến La gia. Nữ quyến La gia mời nàng đi ngắm mai, ngắm tuyết, nàng chẳng có thời gian. Tết đến cũng không đến nhà chúc tết, chỉ sai quản sự mang quà. Nàng bận rộn gia sự, Tết chỉ dặn người tặng La Cửu một bộ áo mùa đông làm quà. Tin tức của La Cửu, chính là qua tay người đưa áo truyền đến.
La Cửu rất thông minh.
Nhưng vì hắn thông minh, Lâm Đại Nương càng lo lắng. Người thông minh nhạy cảm hơn người thường, khi bị dồn đến đường cùng, cũng quyết tuyệt hơn.
Nàng sợ mình chậm trễ thì người bạn duy nhất đời này sẽ không còn.
***
Lâm Đại Nương bước nhanh, bọn nha hoàn vội đuổi theo.
“Đại nương tử chậm thôi, mưa mới tạnh, đường trơn đấy.”
Nàng nhấc chân, vòng lên thềm đá ẩm ướt, đi qua hành lang dài không dính giọt mưa nào, tính về phòng mình.
Tiểu Nha bĩu môi ủy khuất: “Đại nương tử, tiểu nhân sợ ngài ngã.”
“Nhanh lên.” Thấy nha hoàn lằng nhằng, Lâm Đại Nương sốt ruột muốn hỏi chuyện, dứt khoát nắm tay Tiểu Nha.
Tiểu Nha lập tức mặt mày hớn hở, nắm lại tay nàng, “Ai.” Rồi quay lại gọi các tỷ muội: “Các ngươi nhanh lên, đừng chậm hơn cả Đại nương tử.”
Lập tức, nàng lại kiêu ngạo.
Đại Nga làm mặt quỷ: “Biết Đại nương tử sủng ngươi rồi.”
“Tiểu quỷ ngươi đợi đấy, về phòng ta thu thập ngươi.” Thấy nàng cãi, Tiểu Nha chỉ ngón tay, híp mắt nói.
“Tiểu Nha tỷ tỷ…”
“Cách này vô dụng, chẳng ích gì.”
“Ha ha, buồn cười quá, Đại Nga tỷ, ngươi chưa bao giờ thắng nổi Tiểu Nha tỷ…” Tiểu Nga, muội muội Đại Nga, chẳng nể mặt tỷ tỷ mà cười lớn. Tiếng cười vui vẻ, chẳng giống cô nương chút nào.
Nghe bọn họ đấu võ mồm dọc đường, Lâm Đại Nương suýt trợn trắng mắt. Nàng không thiên vị ai, không sủng, sao để họ tùy ý làm bậy. Cha nàng không chỉ một lần đau lòng nói nàng không biết quản hạ nhân.
***
Lâm Đại Nương muốn cứu La Cửu khỏi La gia, cho hắn cao chạy xa bay. Việc này cần kế hoạch tỉ mỉ, xử lý hậu quả cũng tốn công sức. Hơn nữa, nàng phải gặp La Cửu để thuyết phục hắn.
Nàng mơ hồ suy đoán, La Cửu lần này e rằng sẽ liều mạng với La gia. Hắn chịu quá nhiều tủi nhục, mẹ vừa qua đời, nếu hắn đã quyết tâm thì việc thuyết phục hắn không báo thù mà bỏ đi không dễ dàng chút nào.
Nàng định lẻn vào La gia nói chuyện với La Cửu, sau khi thỏa thuận thì dẫn hắn đi, nhưng quá nguy hiểm. Cha nàng đang bệnh, nàng không thể xảy ra chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, đưa La Cửu ra ngoài là cách tốt nhất. Nếu hắn không đồng ý, chỉ cần ra được, nàng có cách khiến hắn không quay về.
“Tin được gửi đi chưa?” Về phòng, Tiểu Nha vừa cởi áo choàng cho nàng, Lâm Đại Nương đã hỏi.
Đại Nga nói không lại Tiểu Nha, nhưng thân thủ giỏi, là con gái thủ lĩnh tai mắt bên ngoài của Lâm gia. Nàng theo cha từ nhỏ nên rèn được tính cẩn thận. Khi cần người ngoài của cha hỗ trợ, Lâm Đại Nương đều phái Đại Nga.
“Gửi rồi ạ.” Đại Nga vội đáp.
Lâm Đại Nương gật đầu.
“Tiểu nhân dặn ca ca, bảo hắn canh chừng, có hồi âm sẽ báo ngay.” Đại Nga nói thêm.
Người bên Lâm Đại Nương đều do Lâm Bảo Thiện cẩn thận chọn từ nhỏ. Đại Nha trung hậu; Tiểu Nha cơ trí; Đại Nga, Tiểu Nga thân thủ tốt; Đại Tố, Tiểu Nhã là trẻ mồ côi, sứt môi, chỉ cần nàng nuôi dưỡng, họ sẽ theo nàng cả đời.
“Đại nương tử, ta đổi ngân phiếu về rồi. Nhờ Tiểu Toàn ca đổi, hắn không hỏi gì đã đổi ngay, người tốt lắm.” Đại Nha hớn hở, lấy ra một trăm tờ ngân phiếu hai mươi lượng, năm lượng, một túi bạc vụn, và một túi đồng tiền, đặt vào tráp.
“Tiểu Toàn ca…” Tiểu Nha nghe, cười mỉm nhìn Đại Nha, “Hắn dĩ nhiên ít lời, là người trông coi sổ sách của hồi môn cho Đại nương tử, sau này sẽ theo chúng ta.”
Đại Nha mặt đỏ bừng, lúng túng: “Đúng vậy, ta biết rồi.”
“Nha đầu thối,” thấy Tiểu Nha không tha cả đường tỷ, Lâm Đại Nương kéo nàng lại, trừng mắt: “Không được bắt nạt Đại Nha.”
“Tiểu nhân đâu có,” Tiểu Nha hừ hừ, liếc Đại Nha, “Có người xuân tâm nhộn nhạo…”
Đại Nha mặt đỏ như hồng, lắp bắp: “Ta, ta, ta…”
“Ngươi đừng nói nữa!” Thấy Đại Nha ngượng, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, chẳng dám ngẩng lên, Lâm Đại Nương giơ tay làm bộ đánh Tiểu Nha.
Tiểu Nha cười, né vội, “Đại nương tử, tiểu nhân không nói, không nói nữa được chưa? Đừng đánh tiểu nhân.”
Nha hoàn đắc lực quá hoạt bát, Lâm Đại Nương mệt tâm. Nàng là trẻ con, đáng lẽ nên vô ưu vô lự mới đúng chứ?
“Các ngươi thì sao?” Nàng quay sang Đại Tố, Tiểu Nhã.
“Vâng!” Đại Tố, Tiểu Nhã cùng đáp. Họ nói được, nhưng không rõ, cũng ít nói. Đại nương tử hỏi, Đại Tố gật mạnh, Tiểu Nhã tiến đến, thì thầm về chuyện nhà phu xe.
“Họ đồng ý rồi, sau này sẽ họ xem La Cửu công tử là chủ. Đại nương tử yên tâm, họ bảo ta nói với ngài, đại ân đại đức, kiếp sau sẽ báo.”
Lâm Đại Nương lắc đầu, không tỏ ý kiến.
Nhà phu xe có một nữ nhi điên, chẳng biết bị ai cưỡng hiếp, mang thai, sinh con. Từ đó, nhà họ chẳng yên. Hàng xóm, thậm chí trẻ con, đến trước cửa sỉ nhục. Một buổi chiều, Lâm Đại Nương đi xem tiệm gạo trong thành vì chuyện cướp bóc thì gặp đám người đánh nữ điên. Nàng cuộn tròn trên đất, mặc người ta hành hạ. Người qua đường chẳng ai can ngắn, còn vây xem chật kín, xe ngựa nàng không qua được. Gia đinh báo rằng đám người này đang “trừng phạt” nữ điên vì mất trinh tiết, đánh đến chảy máu tai.
Lâm Đại Nương không chịu nổi, cho xe lùi lại, sai gia đinh và hộ viện cứu nữ điên. Nhưng quá muộn, mẹ con nữ điên đều chết. Hộ viện chỉ kịp đưa thi thể về cho cha mẹ nàng.
Nàng chẳng cứu được ai, chỉ giúp đỡ đưa thi thể về, tránh để đám người kia hành hạ cả người chết. Cha mẹ nữ điên giờ sống khó khăn. Những kẻ giết con gái, cháu ngoại họ không chịu tội, hàng xóm còn định đuổi họ khỏi căn nhà nhỏ, chỉ vì họ là người ngoại thành.
Họ tuyệt đường, bèn tìm đến Lâm Đại Nương, người từng giúp họ. Nàng chưa hứa sẽ giúp họ, nhưng khi chuyện La Cửu xảy ra, nàng nghĩ để họ đi theo chăm sóc La Cửu cũng tốt.