Lâm Hoài Ngọc vừa chào đời đã cảm nhận được sức mạnh của tiền tài.
Phụ thân nàng, Lâm Bảo Thiện, là người nổi danh lương thiện nhất Giang Nam, đứng thứ năm trong số mười kẻ giàu có nhất vùng này – dù chưa lọt vào ba hạng đầu. Song thứ hạng ấy chẳng ảnh hưởng gì nhiều, bởi Giang Nam giàu có đến mức khiến người ta kinh ngạc, kẻ đứng đầu thậm chí phải mua đảo ở hải ngoại đểcất tài sản. Nghe nói ngay cả Thánh Thượng ngồi trên ngai vàng, khi nhìn ông ta, ánh mắt cũng chẳng hề rời đi.
Lâm Hoài Ngọc là con đầu lòng của Lâm Bảo Thiện. Ông năm nay đã gần năm mươi, sắp bước qua tuổi “bất hoặc”[1] để đến với “tri thiên mệnh”[2]. Với một chính thê và gần hai mươi thiếp thất, ông đã vất vả cày cấy hơn ba mươi năm trong hậu viện, cuối cùng mới có được nàng – đại tiểu thư Lâm gia.
Khi đứa trẻ vừa ra đời, tiếng khóc đầu tiên vang lên, Lâm Bảo Thiện nước mắt tuôn rơi, chẳng cần biết là trai hay gái, vung tay hàophóng: “Mở tiệc, mở tiệc, bày yến tiệc suốt chín chín tám mươi mốt ngày!”
Lâm gia có một lão quản gia, đã phục vụ nhà họ Lâm sáu mươi năm. Năm nay ông đã tám mươi, tuổi tác tương đương với phụ thân của Lâm Bảo Thiện nếu còn tại thế. Đừng thấy lão già gầy yếu, tưởng chừng đẩy là ngã, nhưng trí tuệ của ông chẳng hề thua kém vị lão gia nhà mình -người vốn giỏi che giấu bản thân để đạt được mục đích.Lão quản gia nghe lệnh, vui vẻ đáp: “Nguyên liệu đã được lão nô chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ lão gia phân phó.”
Lâm lão gia vừa khóc vừa cười: “Đi, đi, cứ thế mà làm!”
Nói xong, ông chợt cảm thấy chữ “đi” không hay, e là mang điềm xấu, vội sửa lời: “Ông mau đi làm ngay!”
Lão gia đã có người nối dõi, dù là trai hay gái, miễn là được sinh ra, thế là đủ. Lão quản gia chống gậy, bước những bước nhỏ liêu xiêu, nhưng nhanh như chớp đã biến mất. Thật khó tin,mớimùa đông vừa qua, ông còn nằm trên giường bệnh nắm tay Lâm lão gia khóc lóc dặn dò di ngôn: “Lão gia, lão nô đi rồi, chẳng còn ai chăm lo cho ngài, ngài phải làm sao đây?”
Trướng Châu ở Giang Nam là vùng đất trọng yếucủaphương Nam, mùa xuân mưa nhiều, tạo nên danh tiếng “kho lúa đệ nhất thiên hạ”. Đại nương tử Lâm gia ra đời giữa những tiếng sấm mùa xuân rền vang, hai tiếng sấm nổ trên bầu trờingay khi chào đời. Lâm Bảo Thiện kề tai vào phòng sinh, mãi mới nghe được tiếng khóc củahài tử – dẫu trong tiếng sấm rềnmùa xuân, tiếng khóc ấy vẫnvang vọng.
May thay, nàng là đứa con đầu lòng của phụ thân, sinh ra đã mang điềm lành. Dù khóc to chẳng giống con gái chút nào, cũngkhông phải chuyện to tát.
Nàng phát hiện mình chết đi sống lại, có lẽ còn sống lại ở thời cổ đại, Lâmđại tiểu thư trong niềm vui cuồng nhiệt của phụ thân được bế ra khỏi phòng sinh.
Nàng hoảng sợ không nhẹ. Vừa khóc lớn một hồi, lại bị đặt vào vòng tay của một gã mũm mĩm, mặt to tai lớn. Gã mũm mĩm cười khằng khặc, trông như quái vật. Lâm Đại Nương tưởng mình vừa thoát chết, có được kiếp thứ hai, lại sắp bị quái vật nuốt chửng. Nàng cứng người, khóc đến thở hổn hển.
Trẻ sơ sinh mà đã hoạt bát như thế, hẳn là dễ nuôi. Lâm lão gia càng thêm vui mừng, đưa đôi môi dày mũm mĩm tới, hôn con gái một cái đầy tình phụ tử và niềm hạnh phúc.
Lâm Đại Nương nào biết đó là cha ruột, cứ ngỡ sắp bị ăn sống, sợ đến cứng người, mắt nhắm chặt, nín khóc tức thì.
“Lão gia, lànữ nhi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!” Bà mụ bên cạnh mừng rỡ reo lên.
“Nữ nhi thì tốt,nữ nhi thì tốt!” Lâm lão gia nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, vui mừng đến mức buột miệng: “Lại mở tiệc thêm chín chín tám mươi mốt ngày nữa!”
Thế này chẳng phải ăn đến tận mùa thu sao?
Lão quản gia nghe vậy, vội vàng chạy đến, “Lão gia, không được đâu!”
Nếu ăn thế, nhà họ Lâm sẽ chẳng còn lương thực để bán.
Sấm mùa xuân rền vang, mưa xuân dai dẳng, nhà họ Lâm mở tiệc linh đình. Cả Trướng Châu đều vui vẻ, mưa rơi không có chỗ đặt bàn, Lâm gia mua vải dầu khắp Trướng Châu, dựng lều dài cả ngàn trượng!
Giàu có!
Quá giàu có!
Vô cùng giàu có.
Người lương thiện!
Quá lương thiện!
Vô cùng lương thiện.
***
Yến tiệc kéo dài đếntrăm ngày. Dân chúng Trướng Châu ăn đến chán ngán, trẻ con trong thành ai nấy mũm mĩm, bụng phình to chẳng thấy chân đâu.
Lâm Đại Nươngsau khi trấn tĩnh, biết rằng mình vừa sinh ra đã khiến phụ thân tiêu tốn đến năm năm thu hoạch. Qua lời mẫu thân và mọi người, nàng dần hiểu rõ tình hình. Sau đó, nàng ngày ngày rưng rưng nước mắt, nằm nghĩ: nếu số lương thực ấy đổi thành bạc mà ban cho nàng – đứa con mang điềm lành trời ban – thì nàng phải tiêu bao lâu mới hết?
Trướng Châu có tục trăm ngày mới đặt tên chính thức chohài tử. Lâm Đại Nương được gọi là “Bách nhật đạinương tử”. Đến ngày đặt tên, cái tên của nàng từ Lâm Kim Bảo, Lâm Bạc Bảo, Lâm Châu Bảo, Lâm Đại Bảo, Lâm Hữu Bảo, cuối cùng đổi thành Lâm Bảo Bảo.
Lâm lão gia rấthào hứng đặt tên, gọi hết thê thiếp đến, đắc ý khoe những cái tên hay ho ông nghĩ ra cho “Bảo Nhi” của mình. Lâm Đại Nương nằm trong vòng tay gầy gò của mẫu thân, nghe mà suýt cắn lưỡi vì tức.
“Thế Lâm Đa Bảo thì sao?” Thấy thê thiếp im lặng, cúi đầukhông dám nhìn mình, Lâm lão gia cảm thấy có gì không ổn, bèn thử hỏi.
Ta còn thêm cả Đa Bảo nữa…
Lâm Đại Nương khóc không ra nước mắt. Nàng rốt cuộc sinh ra trong nhàkì lạ gì đây?
Thê thiếp vẫn im lặng. Thấy mọi người không nói gì, Lâm lão gia giơ tay địnhgõ nhịp. Bấy giờ, Lâm phu nhân vốn nhu mì, ít nói, cuối cùng lên tiếng, khẽ mở đôi môi đỏ: “Lão gia…”
Phu nhân mở lời, Lâm lão gia phấn chấn, đôi mắt nhỏ mở to: “Phu nhân, nàng nói đi.”
Lâm phu nhân nhanh chóng tìm được đôi mắt trên khuôn mặt mũm mĩm của phu quân, nhẹ giọng: “Thiếp thất lễ, xin được thưa với lão gia một lời.”
“Nàng cứ nói.” Vị thê tử khuê các này quá hiền thục, quákiệm lời, quá kính trọng ông. Lâm lão gia quyết định, bất kể nàng nói gì, ông cũng nghe theo. Dù nàng lại muốn mua trăm cây hoa đắt tiền, chỉ đẹp mà chẳng dùng được, ông cũng chiều nàng.
“Đại nương tử thuộcđời mang chữ Hoài, lão gia xem…” Lâm phu nhân nhỏ giọng.
Lâm Bảo Thiện nghe xong, mắt sáng rực: “Đúng, đúng, là đời chữ Hoài, phu nhân nói chí phải!”
Lâm lão gia mắt lấp lánh. Con gái nhà họ Lâm không được quyền thừa kế, nhưng đó là con gái nhà khác, không phải con gái ông. Ông là trưởng tộc Lâm gia, mọi chuyện do ông định đoạt. Các lão nhân trong tộc có ý kiến? Chuyện nhỏ, ông có tiền, cứ đưa tiền là xong! Còn chống đối? Không sao, không có đất thì năm sau không cho cày, không có tiền thì không cho vay, muốn đọc sách cũng chẳng ai tiến cử trước mặt quan châu. Ai dám không ngoan ngoãn nghe lời?
“Vậy, chữ Hoài…” Lâm lão gia vui vẻ, vuốt mấy sợi râu đen ít ỏi dưới cằm mũm mĩm, giả vờ trầm ngâm. “Còn chữ sau…”
“Chữ sau,” Lâm phu nhân không nỡ nhìn phu quân giả bộ quân sư, nhìn con gái trong lòng, “dùng chữ Ngọc đi. Chữ Bảo tuy tốt, nhưng đó là phúc khí của lão gia. Đại nương tử là bảo bối đầu tiên của nhà ta, lão gia là phụ thân, phải che chở cho nàng lâu dài, nàng nên tránh chữ của ngài.”
“Phu nhân nói chí phải, tên nàng đặt thật tao nhã, tao nhã! Hoài Ngọc, Hoài Ngọc, chẳng phải trong lòng ta đang ôm một viên ngọc sao? Đại nương tử nhà ta là ngọc, là bảo bối của ta, thật khéo, thật khéo!” Lâm lão gia nghe xong, vỗ tay tán thưởng,bàn gỗ đàn vang lên rộn rã.
Lâm phu nhân mỉm cười. Phu quân nàng cả đời chui vào đống tiền, giỏi làm giàu, chỉ có điều đôi khi đầu óc không được sáng suốt. Nhưng nàng chẳng chê ông, lão gia có tiền, nàng muốn gì cũng có.
Lâm Hoài Ngọc, tên này cũng được…
Được mẫu thân ra tay, cuối cùng đặt cho mình một cái tên ra dáng, Lâm Đại Nương lại bị tiếng vỗ bàn của phụ thân làm đau đầu, trợn mắt, yên tâm ngủ thiếp đi.
***
Mười năm sau
Ở Tái Bắc, mưa xuân quý như dầu, nhưng Trướng Châu mười năm sau vẫn chẳng lo thiếu mưa. Sau tiếng sấm rền vang, mưa lớn trút xuống, báo hiệu mùa mưa hai tháng sắp đến.
Giữa hành lang dài của Lâm gia, Lâm Đại Nương nắm tay đệ đệ Lâm Hoài Quế, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, bước về phía sân củaphụ mẫu. Mùa đông vừa qua, đầu xuân mưa lạnh thấu xương, dù hành lang có mái hiên che chắn, vẫn không ngăn được cái lạnh buốt của tiết trời.
Lâm Hoài Quế mới ba tuổi,đang học đi, điđược một đoạn đã mệt, giơ tay mũm mĩm gọi: “Tỷ tỷ, bế…”
Hắn giống phụ thân như đúc, mới ba tuổi đã là một tiểu tử mũm mĩm. Lâm Đại Nương không bế nổi, cũng chẳng muốn bế. Chỉ khi ở riêng với đệ đệ, nàng mới bắthắnvận động nhiều hơn. Cả nhà quá nuông chiềutiểu tử này, quần áo đưa tận tay, cơmdâng tận miệng, từ khi sinh ra,tiểu mũm mĩm chẳng đi được mấy bước.
Ấu đệ ba tuổi mới học đi, nhờ Lâm Đại Nương dọa trước mặtphụ mẫu và các di nương rằng nếubâygiờ không học, cả đời hắn sẽkhông đi được. Nhờ thế, Lâm Hoài Quế mới miễn cưỡng học đi dưới sự thúc ép của nàng. Nhưng giờ mới đi vài bước, chưa tới mười bước, hắn đã kêu mệt…
“Không bế.” Linh hồn người lớn trong thân thể Lâm Đại Nương lạnh lùng từ chối.
“Tỷ tỷ…” Lâm Hoài Quế ôm chân nàng, không chịu đi, làm nũng: “Tỷ tỷ, bế đi mà.”
Hắn mũm mĩm nhưng trắng trẻo, chưa béo như phụ thân, lại được cái lợi của tuổi nhỏ, trông đáng yêu vô cùng. Lâm Đại Nương giật giật ngón tay, không kìm được, véo má mũm mĩm của hắn cho đã tay, rồi cau mày: “Tỷ không bế. Đệ mà không đi, tối nay đừng hòng ăn cơm!”
“Tỷ tỷ, bếđimà.” Làm nũng là bản năng của Lâm Hoài Quế, hắn ôm chânchị gái, cọ má liên tục.
“Tỷ không bế.” Dù biết vì sao mẫu thân và các di nương cưng chiều thằng bé này đến mức muốn đưa nó lên trời, Lâm Đại Nương vẫn lạnh lùng: “Đệ không chịu đi, vậy thì đứngở đây đến tối, để Dạ bà bà bắt đicho sói ăn!”
Lâm Hoài Quế sợ hãi. Hắn ít khóc, từ nhỏ đã thích cười, nhưng sợchị bỏ rơi, đành ủy khuất nói: “Thôi được,đệ đi theo tỷ, đi vài bước là được, Hoài Quế không đi nhiều được, chân đau.”
“Được thôi, đi vài bước cho tỷ xem đã rồi nói.” Lâm Đại Nương tùy ý đáp, nắm tay đệ đệ, tính toán dỗ dành được chút nào hay chút ấy, trước hết khiến hắn bước vài bước rồi tính sau.
Bên này nàng dỗ dành em trai tập đi, bên kia Lâm Bảo Thiện nằm trên giường, thở dài với thê tử và mẫu thân của Hoài Quế: “Ta biết các nàng thương Hoài Quế, chỉ hận không thể hái cả trăng trên trời cho hài tử. Nhưng cứ thế này mãi, e rằng không ổn. Nhìn ta đây, đã nằm liệt giường hai tháng. Nếu lần này ta không dậy nổi, làm sao còn che chở được cho các nàng?”
Lâm phu nhân nghe xong, mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi lệ. Quế di nương thì khóc nức nở, ôm mép giường: “Lão gia, ngài đừng nói thế. Đại nương tử bảo, chỉ cần ngài ăn cháo, ăn nhiều rau xanh, khi khỏe hơn thì xuống giường đi vài bước, sống đến trăm năm chẳng khó.”
Lâm Bảo Thiện cười khổ. Ông biết rõ thân thể mình, đâu phảiđơn giảnchuyện không ăn thịt mà chỉ ăn cháo. Giờ đây, ngay cả cháo ông cũng khó nuốt. Nếu không vì sợ các nàng lo lắng, sợ con gái buồn phiền, ông nào nuốt nổi.
[1]“Bất hoặc”và”Tri thiên mệnh”là hai giai đoạn trong cuộc đời mà Khổng Tử đã đúc kết cho chính mình. “Bất hoặc” (Tứ thập nhi bất hoặc): Nghĩa là tuổi 40 không còn nghi ngờ, hoang mang.
[2] “Tri thiên mệnh” (Ngũ thập nhi tri thiên mệnh): Nghĩa là tuổi 50 biết được mệnh trời.