[Hai Mặt trời nhỏ của mẹ]
[Ngôi kể: Alice / Elinor – ]
...
Người ta thường nói, bình yên là thứ xa xỉ.
Tôi từng không tin – cho đến khi mất đi nó.
Và giờ, khi đã nếm trải đủ mất mát, tôi mới học cách yêu thương những điều giản dị… từ tận đáy lòng.
⸻
Thị trấn 'Suơng Mù 'nhỏ dưới chân núi có một quy luật: không ai hỏi quá sâu về quá khứ ai cả.
Ở đây, ai cũng giống tôi – mang theo một câu chuyện chẳng muốn kể, một ký ức chẳng muốn đào lên.
Chúng tôi sống bằng hiện tại.
Bằng bánh mì nướng buổi sớm, bằng nắng nhẹ rơi qua cửa sổ, bằng tiếng cười con trẻ và tiếng chuông nhà thờ vang vọng lúc hoàng hôn.
⸻
Tôi sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, hai tầng, mái xám và cửa sổ tròn. Mỗi sáng, tôi dậy sớm, đun nước, nấu cháo ngũ cốc cho hai đứa nhỏ.
Eliot luôn tỉnh trước, ôm chăn lăn xuống cầu thang như một quả bóng, miệng hét:
– Mẹ ơiiii! Sáng rồiii! Lyra vẫn còn ngủ kìaaa!
Lyra thì khác. Bé ngoan hơn, chậm hơn một nhịp, hay dụi mắt tựa như mèo con. Bé luôn cần tôi bế một lúc, tựa đầu vào vai rồi mới chịu ăn.
– Hôm nay mẹ có đi làm không? – Lyra hỏi, giọng còn ngái ngủ.
– Có chứ, nhưng mẹ về sớm mà. – Tôi cười, hôn lên trán bé.
Eliot chen vào:
– Mẹ kể chuyện “Thỏ dũng sĩ” tối nay nữa nha!
Tôi gật đầu.
⸻
Tôi làm việc trong tiệm bánh nhỏ ở trung tâm thị trấn – nơi có mùi bơ sữa thoang thoảng quanh năm và những ổ bánh mì nóng hổi mới ra lò mỗi sáng.
Bà chủ tiệm tên Martha – là một chó nhân đã già, tốt bụng và ít nói. Bà không bao giờ hỏi tôi về quá khứ. Chỉ đưa tôi một cái tạp dề và nói:
– Nếu cháu muốn bắt đầu lại, đây là một nơi tốt.
Tôi đã ở lại.
⸻
Chiều về, tôi đón hai đứa nhỏ ở lớp học tình thương trong khu phố.
Eliot luôn có vết bùn trên đầu gối vì leo cây, còn Lyra hay cầm về những bức vẽ nguệch ngoạc hình tôi và “một người có tai thỏ, cao lớn, mặt cười” – bé chưa từng gặp Jonathan, nhưng hình như… trong lòng con, cha là như thế.
Tôi không nỡ sửa lại.
Chúng tôi cùng nhau đi qua khu chợ nhỏ, mua rau, trái cây và đôi khi là một ít bánh ngọt làm quà.
Tối đến, tôi kể chuyện cho hai bé nghe.
Không phải chuyện cổ tích công chúa hoàng tử – mà là những câu chuyện tôi tự nghĩ ra: về chuột lang can đảm, về thỏ con tìm mẹ giữa rừng tuyết, về gia đình nhỏ vượt qua bão tố.
Eliot ôm gối, mắt sáng rực.
Lyra áp mặt vào tay tôi, thì thầm:
– Mẹ kể tiếp đi…
Và tôi kể. Cứ thế… kể mãi.
⸻
Có những đêm, tôi đứng trước hiên nhà, gió núi mát lạnh thổi qua tóc, nhìn hai đứa ngủ say như thiên thần nhỏ.
Tôi tự hỏi: liệu có thể hạnh phúc như vậy mãi không?
Tôi không dám chắc. Nhưng tôi biết… tôi đang biết ơn từng ngày, từng giây phút này.
⸻
Tôi không còn là cô Alice ngốc nghếch và nhút nhát của ngày xưa nữa.
Tôi là Elinor – người mẹ của hai đứa trẻ tuyệt vời.
Tôi đã từng yêu.
Tôi đã từng mất.
Và giờ, tôi học cách sống lại.
Không phải vì quên anh, mà là vì… tôi cần sống để yêu thương hai phần nhỏ của anh – vẫn đang ôm tôi mỗi đêm, gọi tôi là mẹ, bằng giọng ngọt ngào nhất trên đời.
⸻
Bình yên không phải là một điểm đến. Nó là những khoảnh khắc ta tự tạo ra cho mình – giữa bão giông của ký ức. Và Elinor đã tìm được điều ấy – dù chỉ trong một góc núi nhỏ, với hai đứa trẻ mang bóng hình của người cô yêu.
................
Người cha trong những câu chuyện mẹ kể
[Ngôi kể: Elinor / Alice –]
⸻
Thị trấn nhỏ nơi tôi sống không có trung tâm thương mại, không có rạp chiếu phim, cũng chẳng có cửa hàng tiện lợi mở 24h. Nhưng nó có đồi cỏ mượt như nhung, có dòng suối uốn quanh chân núi và những cánh rừng bạch dương nhuộm vàng mỗi khi thu sang.
Hôm nay là Chủ nhật.
Tôi quyết định đưa hai đứa nhỏ đi dã ngoại – như một món quà sau một tuần ngoan ngoãn và không làm vỡ cái ly nào trong nhà.
Eliot chạy tới ôm chân tôi ngay khi vừa nghe tin:
– Mẹ ơi! Mình mang bánh quy gấu đi nha! Con ăn một lần rồi mê luôn đó!
Lyra thì vỗ tay nhè nhẹ:
– Con muốn mang búp bê theo! Em bé của con cũng muốn đi chơi~!
Tôi cười. Những ngày bình dị như thế này… chính là điều khiến tôi mạnh mẽ sống tiếp.
⸻
Chúng tôi leo lên ngọn đồi nhỏ phía sau thị trấn – nơi có tán cây cổ thụ xòe bóng râm như chiếc ô khổng lồ. Gió nhẹ. Mùi cỏ mới cắt vẫn còn vương trong không khí. Xa xa, tiếng chuông nhà thờ vang lên lặng lẽ.
Tôi trải khăn, lấy bánh, nước ép và vài trái táo ra. Hai đứa nhỏ vừa ăn vừa tranh nhau kể chuyện ở lớp học.
– Mẹ biết không, hôm nay con giúp cô dọn bảng! – Lyra khoe, hai má hồng hồng vì nắng.
– Con leo lên cột cờ! – Eliot hét to, như thể đó là chiến công vĩ đại nhất trần đời.
Tôi gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Chúng lớn nhanh quá. Mới hôm nào còn nằm gọn trong vòng tay tôi, mắt nhắm tịt và tay bé như nụ hoa. Giờ thì chạy khắp nơi, nói đủ thứ chuyện, và… biết tò mò nữa.
– Mẹ ơi… – Lyra đột nhiên hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng. – Ba con là ai vậy?
Tôi khựng lại.
Eliot ngừng nhai bánh, cũng quay sang nhìn tôi.
Tim tôi thắt lại trong một nhịp.
Tôi đã chờ câu hỏi này từ lâu – nhưng khi nó đến thật, tôi vẫn thấy khó thở.
Tôi hít sâu.
Và mỉm cười.
⸻
– Ba con…
Tôi nhìn lên trời, nơi mây trắng trôi lặng lẽ như ký ức.
– … là người dũng cảm nhất mẹ từng biết. Anh ấy là một thỏ nhân – cao, mạnh mẽ, nhưng có gương mặt rất đẹp như thiên sứ vậy .Mỗi khi cười, mắt anh ấy cong lên như vầng trăng.
Eliot thì thầm:
– Giống con hở mẹ?
Tôi gật.
– Ừ. Giống con lắm. Đôi mắt con rất giống ba.
Lyra chớp mắt:
– Vậy ba có biết tụi con không?
Tôi mím môi.
– Khi mẹ rời đi… mẹ chưa biết mình có các con. Nếu ba con biết, chắc chắn… anh ấy sẽ rất yêu hai đứa.
– Sao mẹ không quay về?
Tôi nhìn sâu vào mắt con, rồi nhẹ nhàng nói:
– Vì khi đó mẹ nghĩ… rời xa là cách duy nhất để bảo vệ con.
Cả hai đứa nhỏ im lặng. Eliot cầm tay tôi. Lyra tựa đầu vào vai tôi. Không ai trách. Không ai giận. Chỉ là những cái ôm nhỏ, dịu dàng, ấm áp.
⸻
Tôi kể tiếp – về ba chúng.
Không phải người đàn ông tôi từng đau khổ vì, mà là người cha trong trí tưởng tượng của hai đứa nhỏ – người tôi dựng lên từ những mảnh đẹp nhất còn lại trong ký ức.
Tôi kể rằng ba chúng từng cứu một chú mèo bị rơi xuống sông.
Từng trốn việc để lén đi mua hoa cho mẹ chúng.
Từng nhìn mẹ như thể… cả thế giới nằm trong mắt anh.
– Ba con là anh hùng của mẹ. Và nếu có một ngày nào đó, con gặp ba… hãy nói với anh ấy rằng: mẹ đã sống rất tốt. Và rằng hai đứa con của anh… là món quà đẹp nhất mà mẹ có.
⸻
Chiều xuống.
Chúng tôi nằm trên bãi cỏ, tay trong tay, ngắm mây trời trôi chậm.
Lyra thiếp đi trước, vẫn ôm con búp bê.
Eliot thì nghịch một chiếc lá, bỗng hỏi:
– Mẹ ơi… nếu ba là thỏ, mẹ là chuột lang, vậy tụi con là gì?
Tôi bật cười, thì thầm:
– Tụi con là mặt trời nhỏ của mẹ.
Ánh sáng duy nhất… giữa những ngày xám nhất.
⸻
Một ngày như bao ngày – nhưng với Elinor, đó là một ngày bình yên quý giá. Giữa thung lũng xa xôi, trong vòng tay hai đứa trẻ, cô đã tìm lại được chính mình. Và dù trái tim cô vẫn đau mỗi khi nhớ tới người xưa, thì ít nhất… nơi này, cô đang sống, chứ không chỉ tồn tại.