Mùa mật ong và giấc mơ dịu dàng
[Ngôi kể: Elinor (Alice)]
⸻
Cuối tháng tám, rừng bạch dương bắt đầu đổi màu.
Mỗi buổi sáng, tôi đều mở cửa sổ nhìn ra ngoài và thấy những chiếc lá đầu tiên chuyển vàng. Gió mang theo mùi nắng chín và phấn hoa, khiến tôi cảm giác như mình đang sống giữa một câu chuyện cổ tích.
Thị trấn bắt đầu vào mùa thu hoạch mật ong – thời điểm nhộn nhịp nhất trong năm. Mấy chú gấu nhân hàng xóm đã vác thùng đi vào rừng, chuẩn bị lấy những mẻ mật vàng đầu tiên từ tổ ong hoang trong thung lũng.
Eliot và Lyra thích mê.
– Mẹ ơi! Mình cũng đi hái mật nha? Con muốn làm kẹo dẻo mật ong!
– Con nữa! Con muốn nếm trực tiếp từ tổ như chú gấu hôm trước!
Tôi bật cười, xoa đầu chúng:
– Vậy mai mình dậy sớm, mang theo bánh mì và hũ thủy tinh, được không?
Hai đứa đồng thanh: “Được ạ!!”
⸻
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy từ lúc trời còn se lạnh.
Tôi quấn khăn cổ cho hai con, đội mũ nồi, xách giỏ và cùng nhau băng qua khu rừng nhỏ. Đường đi phủ đầy lá vàng và tiếng chim ríu rít vẫy chào.
Một ông gấu nhân bụng phệ đứng gác đầu lối rừng, thấy ba mẹ con thì cười híp mắt:
– A, mấy nhóc dễ thương lại đi thăm ong à?
Tôi gật đầu:
– Vâng. Hy vọng tụi nhỏ không làm ong hoảng sợ.
– Không đâu, mấy tổ này quen người rồi. Cứ cẩn thận là được.
Ông dúi cho Eliot một viên kẹo cứng vị mật, còn Lyra thì được tặng một chiếc lá hình tim.
Tôi cảm ơn, rồi nắm tay các con đi sâu vào rừng.
⸻
Tổ ong đầu tiên nằm trong hốc cây liễu, cao quá đầu người.
Eliot thì thầm:
– Giống cái chuông vàng treo ngược mẹ ơi.
Lyra nhìn không chớp mắt, như bị thôi miên bởi dòng mật chảy lấp lánh dưới nắng.
Tôi nhón chân, cẩn thận lấy thìa gỗ múc một ít, cho vào hũ nhỏ mang theo. Không lấy nhiều – chỉ đủ để nấu vài món ngọt cho con. Tụi nhỏ vỗ tay:
– Giống như kho báu luôn đó mẹ!
Tôi nghĩ… phải rồi. Với những đứa trẻ chưa từng thấy thành phố, chưa từng đi xa, chỉ cần một buổi đi rừng thế này, cũng đã là một chuyến phiêu lưu kỳ diệu.
⸻
Chiều về, chúng tôi ngồi trước hiên nhà, tay nắm tay thưởng thức bánh mật ong nóng hổi.
Eliot lấy giấy bút vẽ lại tổ ong và gọi đó là “ngọn núi thần mật”.
Lyra thì vẽ một chú thỏ đang ngồi ăn bánh bên một cô chuột lang, giữa rừng đầy hoa vàng. Khi tôi hỏi đó là ai, con bé chỉ mỉm cười, hồn nhiên:
– Là ba đó mẹ. Con chưa gặp nhưng con mơ thấy ba rồi. Ba ngồi giữa rừng và cười với con…
Tôi khựng lại, tim siết nhẹ.
Lyra vẫn nói tiếp, như thể đó là điều hiển nhiên:
– Ba có giọng nói ấm, và tay rất to. Ba còn bảo… đừng sợ gì cả, vì ba sẽ luôn tìm tụi con.
Tôi cắn môi.
Không phải vì đau – mà vì trong giây phút đó, tôi thấy như… Jonathan đang thực sự hiện diện, qua giấc mơ của con gái mình.
⸻
Tối hôm đó, sau khi ru tụi nhỏ ngủ, tôi ngồi trước khung cửa sổ, ngắm trời đêm loang ánh sao.
Hũ mật ong trên bàn phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, vàng như ký ức.
Tôi tự hỏi… liệu anh có còn đang tìm tôi?
Liệu có bao giờ anh dừng lại, ở đâu đó xa lắm, và cũng nhìn lên bầu trời này?
Chúng tôi… đã từng yêu nhau nhiều đến vậy.
Và giờ, tôi có hai mảnh nhỏ từ anh đang say ngủ trong phòng bên cạnh.
Đủ để tôi không bao giờ quên.
⸻
Thị trấn vẫn yên bình. Elinor vẫn sống những ngày nhẹ như lá thu, dịu như mật ong. Nhưng trong lòng cô, một điều gì đó đang dần lay động. Không còn là sợ hãi hay trốn chạy – mà là nỗi nhớ, đã ngấm rất sâu, và giờ đang bắt đầu muốn trỗi dậy.