U Vương điện hạ còn ngây ngô, tạm thời chưa nghĩ xa đến việc an bang trị quốc. Chỉ sau khi phát hiện bản thân sức lực phi thường,liền hăng say dồn hết tâm huyết vào luyện võ. Mỗi lần nhớ đến cảnh dân chúng ngã xuống dưới lưỡi đao cong, trong lòng lại dấy lên sức mạnh vô tận.
Song, sức lực dồi dào chưa đủ, bắn cung muốn trúng đích vẫn phải ngày ngày khổ luyện, tích góp từng chút mà thành.
Triệu Bảo cùng Đồng Trần đứng ở sân, thấy cuối cùng mũi tên của Đại vương cũng ghim trúng đích, cả hai liền nở nụ cười. Triệu Bảo chép miệng nói: “Điện hạ tám phần coi người rơm kia là giặc phương Bắc mà bắn rồi!”
Đồng Trần nghe vậy, trong lòng dấy lên nỗi xót xa. Hắn theo hầu Điện hạ từ năm ba tuổi, cùng sư phụ đi từ Trường An đến U Châu, vậy mà chưa từng thấy người khóc thảm thương đến thế.
“Điện hạ dạo này gầy đi nhiều quá…” - Đồng Trần khẽ thở dài.
“Hả?” Triệu Bảo giật mình, đảo mắt nhìn kỹ U Vương điện hạ:Khuôn mặt tròn trịa, má phúng phính, tay mũm mĩm vẫn đang căng cung… gầy chỗ nào chứ? Điện hạ còn chưa trổ giò, đợi đến lúc đó mới tính là gầy.
Nghĩ đến dung nhan tuấn mỹ của Ninh Đức Đế, lại thêm vẻ diễm lệ của Ngụy Quý nhân, Triệu Bảo thầm cười:Tương lai điện hạ sau khi lớn, tất sẽ rạng rỡ như trăng sáng. Hiện giờ phải trân trọng dáng vẻ tròn trịa này mới đúng, ăn cho nhiều cơm vào!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT