“Thật sự là anh phóng hỏa sao?” Phồn Tinh chậm rãi hỏi.

“Chẳng lẽ cô cho rằng ông đây nói dối sao?”

Phồn Tinh như đang suy nghĩ gì đó, lầm bầm: “.. trẻ con.. không nghe lời…”

Sưu Thần hào: 【…】 cảm nhận một điềm xấu, trong lòng có chút lo lắng, như thể biết trước chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

“Đồ ngốc, cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Thích Hà nhíu mày, đối với Phồn Tinh kiểu này, rất khó chịu.

“… Hơn một nửa là quán…” Phồn Tinh chậm rãi nói tiếp.

[ Cô…】

Sưu Thần hào chưa kịp ngăn, chỉ thấy Phồn Tinh như một quả đạn nhỏ lao tới, tiến thẳng về phía Thích Hà, rồi ấn người anh xuống đất.

Mạnh mẽ, dứt khoát.

“Đm” Thích Hà tức giận, mặt đỏ lên, giãy giụa muốn vùng dậy. Nhưng đồ ngốc này lực thật kinh người, anh căn bản không thể tránh thoát, thậm chí không nhúc nhích nổi.

“… Đánh một cái, thì tốt rồi…” Phồn Tinh nhìn Thích Hà bằng con ngươi đen sì.

Đôi mắt đen trắng phân minh nhưng lại tạo cảm giác khiến người khác không dám nhìn thẳng, khiến Thích Hà trong lòng nổi lên cảm giác nguy cơ. Hơn nữa, khi nghe những lời tiếp theo, mặt anh còn tái mét. Đồ ngốc này nghiêm túc thật sự, thực sự chỉ muốn đánh anh.

“Anh phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn.” Phồn Tinh nói, như vậy vì chỉ như thế cô mới tăng chỉ số thông minh, từ 1 lên 2.

“ Ông đây làm gì, cô quan tâm làm gì! Cô chính là đồ ngốc, còn muốn quản tôi à!” Thích Hà trong lòng tức giận muốn nôn máu. Mẹ nó, đồ ngốc này rốt cuộc muốn làm gì đây?

“ Nếu anh không nghe lời.” Phồn Tinh nói với Sưu Thần hào, giọng cô mang chút vui vẻ tinh nghịch: “ Tôi có thể uốn nắn hắn một chút…”

【Từ từ, cô đừng đánh hắn!】 Sưu Thần hào vội khuyên can.

“Vì sao?” Phồn Tinh hơi tiếc nuối.

【 Cô quên sao? Nhiệm vụ của cô là che chở Chiến Thần đại nhân, sao có thể đánh hắn được?】

“ Ồ.” Ngữ khí càng thêm tiếc nuối.

Thích Hà nhìn thấy tên ngốc này giơ nắm tay, tưởng cô sẽ đánh mình, nhưng sau một lát, cô lại buông tay, chẳng hiểu nghĩ gì, chỉ bắt đầu sờ cặp sách.

Từ cặp sách, Phồn Tinh lấy ra một cây bút màu, rồi hướng Thích Hà cười khinh khỉnh, hắc hắc…

Thích Hà có linh cảm xấu: “Ngốc tử, cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô đừng có xằng bậy!” Anh cảm giác bản thân như một ngừoi đáng thương, kiệt sức chống lại tên ác bá.

 “ Đm! Vân Phồn Tinh! Đồ ngốc này! Cô buông tôi ra! Cô tin hay không, ông đây sẽ xử chết cô!”

Thích Hà cảm nhận bút màu rơi lên mặt, thậm chí không biết Phồn Tinh đang vẽ gì. Anh hận không thể bóp chết đồ ngốc này ngay lập tức.

“Về sau phải ngoan ngoãn, hiểu chưa? Nếu không… Lần sau, tôi sẽ…” Phồn Tinh vươn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên má Thích Hà, suy nghĩ hồi lâu, rồi chậm rãi uy hiếp: “Lần sau, tôi sẽ vẽ hai con rùa trên mặt anh.”

Nói xong, cô xách cặp sách nhỏ, chậm rãi về nhà.

Thích Hà ngồi xổm bên bờ sông, nhìn vết trên mặt, thề rằng đời này tuyệt đối không đội trời chung với Vân Phồn Tinh đồ ngốc này.

Bút màu nước, màu xanh lá.

Đồ án, rùa đen.

Trên mặt Thích Hà, Phồn Tinh đã vẽ một con rùa màu xanh lá, mai rùa đen ô vuông, họa rậm rạp, đặc biệt chi tiết.

Thích Hà rửa mặt mất nửa giờ…

Nhưng vẫn không sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play