Mấy ngày sau, Phồn Tinh rốt cuộc cũng bị phát hiện. Bên cạnh Thích Hà, một thằng bạn hồ bằng cẩu hữu nghi hoặc nói:

“Ủa, Thích Hà, kia có phải đồ ngốc ngồi cuối lớp mình không?”

Những người khác phụ họa:
“Giống như đúng thật đó.”
“Nó đi theo tụi mình làm gì vậy?”
“Mấy hôm nay tao đã thấy rồi, cứ tưởng tao nhìn nhầm. Nó còn hay lén nhìn Thích Hà nữa, chắc theo Thích Hà đó? Không lẽ giống mấy nhỏ khác, thầm thích mày?”

Thích Hà cầm điếu thuốc, rít một hơi rồi phun ra một vòng khói, cau mày quay đầu lại nhìn.

Bọn kia vẫn ồn ào:
“Đồ ngốc mà cũng biết thầm thích người khác hả? Thích Hà, mày đào hoa dữ nha!”

“Bớt nhảm đi! Về nhà.”

Thích Hà liếc một cái, chỉ thấy nguyên đầu Phồn Tinh gắn đủ loại kẹp sặc sỡ, chói mắt đến mức làm anh đau cả mắt. Cái quỷ gì thế này, gom đủ bảy màu, muốn triệu hồi cầu vồng sao?

Nhà Thích Hà với nhà bà ngoại của Phồn Tinh cũng gần, thành ra trên đường về, chỉ còn hai đứa đi cùng một lối nhỏ. Ban đầu Thích Hà vốn chẳng định để ý tới đồ ngốc này. Nhưng biết thế nào là dai như đỉa không? Cô cứ lặng lẽ theo sau, không kêu một tiếng.

Thích Hà chỉ cần khẽ quay đầu lại là thấy nguyên cái đầu loang loáng ánh sáng Mary Sue của mấy cái kẹp. Nhớ tới lời bọn kia vừa nói, anh lập tức nổi cáu: đồ ngốc này chắc chắn thích thầm anh. Trong lòng anh bực tức như đụng phải tường. Một thằng nhóc mười ba, mười bốn tuổi, lại bị đồ ngốc thích – đúng là sỉ nhục!

Anh dừng lại, chờ Phồn Tinh lững thững đi đến rồi chặn đường.

Phồn Tinh ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm viên kẹo, bị ánh mắt hung hăng của anh trừng cho ngây ngốc, đôi mắt đen nhánh nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ: Bảo vệ người khác… phải bảo vệ sao đây?

“Còn đi theo tôi nữa, tôi đốt nhà của cô đấy!” Thích Hà hạ giọng, gằn từng chữ, uy hiếp.

Nói xong liền xoay người bỏ đi, để lại một trận gió lướt ngang mặt Phồn Tinh. Tuy anh bây giờ vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa cứng cáp, nhưng khí thế ngông cuồng trời sinh đã đủ kiểu bá đạo.

Phồn Tinh đứng ngây ra một lúc, rồi nói với Sưu Thần Hào:
“Hắn hình như tính tình không được tốt lắm.”

Sưu Thần Hào thầm đáp: Không phải thế thì là gì! Chiến Thần đại nhân vốn hung, xưa nay là số một thiên hạ, ai cũng phải cúi đầu trước anh, anh cần phải tính tình tốt sao? Chẳng cần!

“Trẻ con mà không nghe lời…” Phồn Tinh chau mày, suy nghĩ nghiêm túc, như thể đang tìm câu sau. Một lúc lâu mới nghĩ ra:
“Hơn nửa là… quán……”

“…… Đánh… Đánh một trận thì tốt rồi.”

【……】 Khoan đã, cô định đánh ai? Sao ý nghĩ này nghe quỷ quái thế? Không phải chỉ số thông minh thấp thôi sao, học ở đâu cái kiểu này vậy trời?

“Tinh Tinh, vừa rồi thằng nhóc Thích Hà đó nói gì với con? Nó có bắt nạt đòi tiền con không?”

Một bà lão chống gậy, bước nhanh tới gần Phồn Tinh.

Khuôn mặt già như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt lại đầy hiền từ.

“ bà ngoại, ăn kẹo.”

Phồn Tinh lấy mấy viên kẹo mua được, đưa cho bà một viên. Bà vui đến nheo mắt cười, nắm tay cô dắt vào nhà.

“Để bà nói cho con nghe, thằng Thích Hà đó đúng là thằng nhóc hư hỏng. Nó mà dám bắt nạt con, con cứ nói với bà ngoại, xem ta có cầm gậy đánh gãy chân nó không!”

Bà ngoại không chỉ nói suông, còn kéo tay Phồn Tinh đến tận nhà Thích Hà.

Thích Hà sống một mình. Đây là quê anh, ông bà đã mất cả. Ba hắn gửi ít tiền nhờ một người họ hàng chăm sóc, miễn sao anh không chết đói.

Bà lão dữ dằn, đứng trước cửa liền lấy gậy gõ cộc cộc.

Thích Hà ra mở cửa, bà đầu tiên là phỉ nhổ một cái, xong mắng:
“Để tôi nói cho cậu biết, cậu không có cha mẹ dạy thì thôi, bản thân cậu học hư thì thôi, nhưng đừng có bắt nạt Phồn Tinh nhà tôi! Nếu dám, tôi bảo thôn trưởng đuổi cậu ra khỏi làng!”

Cả thôn ai cũng biết Thích Hà học hành chẳng ra gì, suốt ngày gây chuyện. Nhà nào có con cũng đều ghét anh.

Thích Hà cười khẩy:
“Bà già, mắt nào của bà thấy tôi bắt nạt cô ta? Con người tôi ghét nhất là bị vu oan! Trước giờ tôi không bắt nạt cô ta, từ giờ trở đi, hễ thấy cô một lần, tôi đánh một lần, được chưa?”

Bà tức giơ gậy lên định phang hắn:
“Thứ con có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Không học điều hay, toàn học cái xấu, còn mang tai họa cho người khác trong thôn!”

Người ta hay nói vùng sâu thường sinh kẻ ngang ngược, quả thật chẳng sai.

bà ngoại thương Phồn Tinh hết mực, yêu chiều đến mức trở nên ngang ngược, cậy già bắt nạt.

Thích Hà siết chặt nắm tay, thực ra anh chỉ cần đá một phát là bà ngã lăn, nhưng không hiểu sao cuối cùng chỉ giật lấy cây gậy, ném mạnh xuống đất.

“Đồ ngốc, nhớ đấy cho tôi!”

Thích Hà vốn là thiếu gia sống trong nhung lụa suốt chín năm, trong xương cốt đầy kiêu ngạo, bảo anh đôi co với một bà lão nông thôn, anh thật sự không làm được.

Sau khi trừng Phồn Tinh uy hiếp, anh xoay người vào nhà, đóng sầm cửa.

Bà lão ở ngoài cửa chửi hồi lâu, đến mức cả thôn kéo tới xem, mà vẫn chưa hả giận.

Thực ra từ lúc này, dấu hiệu anh sẽ bước vào con đường dữ đã bắt đầu lộ rõ. Không ai chịu nhìn anh bằng ánh mắt thiện ý. Từ ba anh, mẹ kế anh, đến cả dân làng… tất cả đều coi anh bằng thành kiến.

“Thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy……”

Đêm đó, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng anh bật dậy, đá mạnh vào bàn học, buông tiếng chửi thề:

“Đệt!”

Anh bảo không để ý người ta chửi ư? Má! Anh để ý chết đi được!

Trong lòng anh, hạt giống ác niệm bắt đầu nảy mầm. Rõ ràng anh chưa hề làm gì đồ ngốc kia, vậy mà bà lão lại chạy tới mắng chửi anh? Tưởng anh dễ bắt nạt lắm sao?

Càng nghĩ anh càng uất ức. Nếu tất cả đều coi thường anh, xem anh là thằng chẳng ra gì, đời này chỉ là kẻ lưu manh – vậy thì anh sẽ sống đúng như vậy cho mọi người thấy!

Mắng anh phải không? Hừ!

Thích Hà cười lạnh, nụ cười quái dị, trong lòng đã có chủ ý.

  •  

Ở nông thôn hẻo lánh, nhà nào cũng chất củi khô, cỏ khô trong một cái phòng nhỏ.

Thích Hà bật lửa, đứng sau nhà chứa củi của bà ngoại Phồn Tinh.

Thực ra anh không phải loại người hư hỏng tận xương. Trong lòng anh tự hiểu rõ. Chỉ là chẳng ai hiểu anh, ai cũng coi thường anh, nên anh mới cố tình thành kẻ phản nghịch, khó gần. Nếu anh thật sự ác độc, những kẻ sau lưng chửi anh, anh đã giết sạch rồi – tin không? Dù sao anh còn chưa đủ tuổi, giết rồi cũng chẳng phải đền mạng!

Nhưng hiện tại, anh thấy cái kiểu muốn ác mà chưa ác tới nơi này… thật ngứa ngáy! Nếu đã vậy, tất cả đều xem anh là đồ khốn, thì anh sẽ làm đúng như thế!

Sương khói lượn lờ. Anh rít xong điếu thuốc, lòng dần dần vững tin.

Cái thế giới chó má này, người hiền thì bị khinh, ngựa hiền thì bị cưỡi. Anh không muốn bị khinh, cũng chẳng muốn bị dẫm!

Anh châm lửa đốt nhà chứa củi, nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội. Trong khoảnh khắc đó, anh thấy thoải mái, bao uất ức dồn nén nhiều năm như được giải tỏa.

“Thoải mái thật! Chửi đi, cứ chửi nữa đi! Lửa không bén lên người, ai biết đau thế nào?”

Anh xoay người bỏ đi, để lại ngọn lửa cháy ngùn ngụt phía sau, thong thả đi dọc đường làng, còn tiện rửa mặt bên bờ sông.

Rồi hắn bắt gặp…

Phồn Tinh với cái đầu đầy kẹp nhựa bảy màu chói lòa chậm rãi đi tới.

Sưu Thần Hào gần như tuyệt vọng. Trời ạ, mấy cái kẹp này thật sự không có tí thẩm mỹ nào, xin cô đừng bắt tôi ngày nào cũng phải khen nữa. Chưa bao giờ nó khổ sở đến vậy!

“Đồ ngốc, đứng lại.”

Trong mắt Thích Hà lóe lên ánh sáng hiểm ác. 

Phồn Tinh trong lòng thì thầm với Sưu Thần Hào: “Hắn trở nên xấu rồi.”

【Sao cô biết?】

Chỉ bằng hơi thở. Phồn Tinh nhạy bén cảm nhận được thiện ý hay ác ý trong lòng người, không phải ở vẻ ngoài, mà là tận bên trong. Có người nhìn hung dữ nhưng lòng lại mềm. Có người ngoài mặt chẳng thay đổi, nhưng trái tim dần trở nên cứng rắn.

Giống như một quả mềm nhũn biến thành khối bột mì khô cứng.

Phồn Tinh ngoan ngoãn đứng lại. Thích Hà cười lạnh, đúng là đồ ngốc, dễ bắt nạt thật.

Anh cúi đầu, đắc ý nhìn cô:
“Đồ ngốc, tôi vừa đốt nhà cô rồi. Đêm nay cô với bà lão kia xem ngủ ở đâu! Thấy chưa? Kia kìa, phòng chứa củi nhà cô đang cháy đấy. Sợ chưa? Nếu hai người có ở nhà, ông đây đã đốt luôn cả hai cho chết rồi!”

Đúng, cứ thế, phải ác thêm, phải tàn nhẫn thêm!

Chờ một ngày nào đó trở về Thích gia, anh sẽ đốt sạch cả nhà Thích gia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play