Căn phòng chứa củi của bà ngoại bị cháy sạch. Lúc bà trở về, một phen nước mũi nước mắt, khóc đến bộ dạng không thể nhận ra.
Phồn Tinh không nói chuyện Thích Hà phóng hỏa ra ngoài, chỉ yên lặng nhặt củi trong thôn.
Ngày hôm sau, Thích Hà không đến trường. Đêm qua anh đã dùng xà phòng chà mặt cả buổi, vết mực hình rùa đen trên mặt cơ bản đã mờ đi, nhưng vẫn còn sót lại chút ít, nhìn kỹ vẫn thấy lờ mờ.
Anh cần mặt mũi.
Đi học thì đi cái quỷ gì chứ? Với cái mặt đầy rùa đen này mà đi học, anh biết nhìn ai bây giờ?
Tối qua sau khi phóng hỏa xong, anh hưng phấn đến mức trằn trọc không ngủ nổi. anh nghĩ bụng, nếu Vân Phồn Tinh cái con ngốc kia mà tố cáo anh với dân làng, thì càng hay! Để xem bọn họ dám đến tìm anh gây chuyện, anh sẽ cắn trả từng đứa một, như con báo điên chẳng sợ gì hết!
Thế mà cả đêm chờ đợi, chẳng có ai đến.
Đôi mắt anh thâm quầng, sưng húp vì thức trắng, sáng hôm sau mở còn không nổi.
“Mẹ kiếp!”
Con ngốc đó… lại không đi mách lẻo?
Không đúng! Sao có thể không báo?
Trong lòng Thích Hà bực bội khôn tả. Lần đầu tiên làm chuyện xấu, anh nóng ruột chỉ muốn hét cho cả làng biết:
“Nhìn xem! Ông đây chính là thằng chẳng ra gì! Tôi hỏng bét rồi! Giết người phóng hỏa, chuyện ác nào tôi cũng dám làm! Có gan thì đến tìm tôi gây sự đi!”
Anh thậm chí còn muốn phơi ra bộ mặt hung ác, dọa cho tất cả mọi người phải sợ hãi.
Vậy mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng, Phồn Tinh vẫn không hề tố cáo.
Thế là anh tức đến phát điên, rình sẵn trên con đường Phồn Tinh đi học về, định bụng phải bắt con ngốc đó trút giận, tìm lại thể diện.
Phồn Tinh ngậm một chai nước ngọt một hào, đôi mắt long lanh nhìn anh:
“Tìm tôi, có việc gì sao?”
Nhị Cẩu đã nói, phải bảo vệ Tiểu Hoa Hoa, cho nên không thể đánh hắn, chỉ được vẽ rùa đen trên mặt hắn thôi.
“Có phải cô đã nói chuyện tôi phóng hỏa cho bà lão đó biết?” – Thích Hà hỏi.
Phồn Tinh uống ngụm nước ngọt, lắc đầu:
“Không có mà.”
Cần gì phải đi tố cáo? Cháy rồi thì cũng cháy rồi.
Thích Hà cười khẩy:
“Thế nào, sợ nếu mách lẻo thì tôi sẽ tìm cô trả thù? Ha ha, đồ ngốc! Cô tưởng không mách thì tôi sẽ tha cho cô chắc?”
Anh nghĩ mãi không ra lý do vì sao con ngốc kia lại im lặng, nên đành tự ép ra kết luận như vậy.
Phồn Tinh nghiêng đầu, điềm nhiên:
“Vậy nên hôm nay anh tới là để bắt nạt tôi à?”
Nhìn dòng sông nhỏ bên cạnh, trong lòng Thích Hà dấy lên cảm giác khoái trá kỳ lạ. Bị người khác ức hiếp bao năm, cuối cùng anh cũng tìm được một đứa yếu hơn để trút hận.
Anh bèn hăm dọa:
“Cô nói xem, nếu tôi ném cô xuống sông, cô có chết đuối không?”
Trong lòng anh, ác niệm bốc lên ngùn ngụt.
Anhvốn bị nhà họ Thích đuổi đến nông thôn, chẳng còn ai để ý đến. Đời anh coi như vô vọng rồi, thôi thì kéo người khác cùng xuống bùn cũng được!
Nghĩ thế, anh vươn tay đẩy Phồn Tinh.
Nhưng đẩy không nổi.
Đẩy thêm lần nữa, vẫn chẳng nhúc nhích.
Phồn Tinh đứng vững như núi, chẳng hề lay chuyển.
Đẩy hai lần liền, cô chớp đôi mắt to tròn, nhìn Thích Hà.
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã chộp lấy tay anh, xoay người, dùng một cú quá vai quăng thẳng xuống sông!
“Ầm!”
Nước bắn tung tóe!
Bị ném xuống, đầu óc Thích Hà choáng váng, thân thể như cục đá chìm nghỉm. Anh sặc mấy ngụm, vùng vẫy như con vịt bị úp lồng – bởi anh vốn chẳng biết bơi.
Nuốt nước xong, đầu óc anh lại chợt tỉnh táo.
Anh vừa rồi… suýt nữa thật sự định giết người.
“Cứu… cứu mạng…” – Thích Hà gào thảm thiết.
Nhưng trên bờ chỉ có một mình Vân Phồn Tinh. Một con ngốc, liệu có thể cứu anh sao?
Trong khoảnh khắc ấy, anh tuyệt vọng vô cùng.
Nào ngờ Phồn Tinh thong thả cởi giày, cởi áo ngoài, nhảy xuống kéo anh lên bờ.
Cô bé mặc áo hình thiếu nữ và quần đùi in hình thỏ, nhìn thì ngây thơ đáng yêu, nhưng lại…
Một tay vác thẳng Thích Hà lên vai, ném phịch xuống bãi cỏ!
Khí thế ấy, ai mà dám bảo là đáng yêu nữa?
“Sau này, anh đừng làm chuyện xấu nữa, đừng làm người xấu.” – Phồn Tinh ngồi chễm chệ trên bụng anh, nghiêm túc dặn dò.
“Uống… ọe…” – Thích Hà mặt mày tái mét.
Mẹ kiếp! anh vừa sặc cả bụng nước, hình như còn nuốt mấy con cá con nữa!
Con ngốc này lại còn ngồi đè lên bụng anh, khiến anh phun nước ào ào, thậm chí còn phun ra cả mấy con cá nhỏ nhảy loi choi!
“Cô im đi!” – Thích Hà nghiến răng nghiến lợi, tức tối gằn từng chữ. Con ngốc này, rốt cuộc lấy đâu ra cái sức lực quái dị thế chứ?!
“Vậy là anh không chịu nghe tôi sao?” – Phồn Tinh hỏi lại.
“Đm ông…” –
Còn chưa kịp nói hết, cả người anh đã bị cô quăng theo một đường vòng cung, rơi “tõm” xuống sông lần nữa!
Hào Thần xem mà choáng váng.
Có kiểu bảo vệ nào tàn bạo thế này không? Tiểu Hoa Hoa của nhà người ta liệu có chịu nổi kiểu che chở này không?
Hào Thần sốt ruột đến phát điên, nhưng chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh Phồn Tinh kéo Thích Hà lên rồi lại ném xuống, hết lần này đến lần khác…
Tổng cộng bốn lần.
Đến lần thứ tư bị vớt lên, Thích Hà đã kiệt sức, nằm bẹp trên cỏ như một con cá khô.
“Sau này có thể ngoan ngoãn, đừng cứ thích làm chuyện xấu nữa được không?” – Phồn Tinh hỏi.
Thích Hà mím môi. Giờ anh chẳng muốn nói gì, cũng chẳng thể nói nổi.
Sau đợt hành hạ khủng khiếp này, cái ý định hùng hổ sa đọa của anh đã bị đánh tan tành.
Trong lòng anh giờ chỉ còn cảm giác thua cuộc.
Ngay cả một đứa ngốc… anh cũng không thắng nổi!