Tê Hữu Hữu nghĩ thầm: Rõ ràng là đi vớ được vận cứt chó, cảm giác thế nào lại thành ra rơi vô bẫy thế này chứ?
Hoàng thất hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn từ trước, chiếc phi thuyền lơ lửng chở thẳng cô vào hoàng cung để yết kiến hoàng đế.
Trên đường đi, Tê Hữu Hữu ôm chặt quả tú cầu đỏ thẫm, cảm giác bản thân như tâm điểm chú ý, bị hàng loạt ánh mắt ám muội nhìn chằm chằm, ai cũng tưởng cô là “người chồng tương lai” của tiểu vương tử.
Dù Tê Hữu Hữu mặt dày thật, nhưng bị nhìn tới mức cũng hơi gượng gạo.
Cô đi theo cung nữ nhiệt tình dẫn đường, băng qua hành lang treo toàn tranh vẽ dài dằng dặc, cuối cùng đến phòng tiếp khách xa hoa lộng lẫy trong cung. Nhưng cảm giác “không thật” vẫn còn nguyên.
Trong đầu cô bắt đầu nghiêm túc suy tính: Lát nữa phải từ chối vụ hôn sự này thế nào cho ngầu, làm sao giải thích chuyện mình lỡ chộp chặt tú cầu là do hên xui thôi, chứ không phải cố ý. Với lại, cũng muốn nhân tiện moi ít tiền.
Dạo gần đây tài vận của cô thảm quá, chẳng kiếm nổi một xu.
Cung nữ lễ phép rời đi, chẳng bao lâu sau, bóng dáng hoàng đế xuất hiện trong phòng khách.
Tê Hữu Hữu vội vàng đứng lên khỏi sofa bọc da thuộc hàng quý hiếm, phát hiện đối diện mình là một Alpha… thấp hơn cô khá nhiều, người thì tròn trĩnh chắc nịch, trên đầu đội cái vương miện vàng chóe.
Trời ạ, hoàng đế hóa ra là một… mèo mập.
Trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh tiểu vương tử tuấn mỹ tuyệt trần, so sánh một cái liền suýt bật cười, khóe miệng nhếch lên nhưng phải cố nín lại.
Hoàng đế Tuyết Khung cầm quyền trượng nạm đá quý, khoác áo choàng nhung xám, nâng mắt kính lên, đánh giá nữ Alpha trước mặt. Trong lòng ông có hơi phức tạp.
Ngay khi Tê Hữu Hữu giành được tú cầu ở hội kén rể của Tuyết Sân, hồ sơ cá nhân của cô đã được trình lên bàn ông.
Tuyết Khung nâng gọng kính, cúi sát mắt nhìn, rồi vẫn không tin nổi.
— Đây rõ ràng là một kẻ không có hộ khẩu!
Trong thời đại đế quốc hùng mạnh chiếu sáng khắp tinh hệ này, làm gì còn người nào “không hộ khẩu” nữa? Loại người đó chỉ tồn tại ở tầng đáy xã hội nghèo rớt mùng tơi, rác rưởi tận cùng mà thôi.
Thế mà con trai nhỏ của ông lại chọn trúng một cô chẳng có nổi thông tin thân phận.
Tức muốn vỡ mạch máu não! Ông suýt nữa ngất ngay tại chỗ, còn định lập tức cho người ném lại tú cầu tổ chức kén rể lần nữa.
Nhưng ở bên kia - Tuyết Sân, tin tức lại truyền về: đại hội kén rể đã chính thức khép lại, mọi thứ an bài xong xuôi rồi.
Tuyết Khung đành tự an ủi: Thôi thì cũng chỉ để cưới về làm “kẻ đỡ đạn” thôi mà. Đợi đứa bé của Tuyết Sân sinh ra, ổn thỏa cả rồi thì tuyển lại sau cũng được. Còn nếu lỡ chọn phải người giỏi quá, chưa chắc nó đã chịu cưới đâu.
Ông tự thuyết phục mình xong, mới tới gặp mặt, mở lời giải thích ngắn gọn:
“Đơn giản là thế này, cô phải ở rể trong hoàng thất, đồng thời giữ bí mật về Tuyết Sân. Bình thường ở trong cung, còn khi ra ngoài trước công chúng, phải lấy thân phận bạn đời đi cùng Tuyết Sân, chăm sóc tốt cho hai cha con họ.”
Hoàng đế mèo mập mặt mày cứng đơ, tiếp tục nói: “Còn có thắc mắc gì không?”
Tê Hữu Hữu lập tức nhắc: “Của hồi môn thì sao?”
“……Hả?” Mấy sợi ria mép của Tuyết Khung run run.
Rõ ràng cưới miễn phí con trai ông, mà còn đòi tiền à? Nếu không phải Tuyết Sân nhất quyết muốn tổ chức kiểu này, ông đã chẳng thèm cho của hồi môn rồi. Làm như bán con trai ấy!
Nhưng Tê Hữu Hữu lại ra dáng “người đi chợ” trả giá.
Hai bên nhìn nhau vài giây, cuối cùng Tuyết Khung nghiến răng: “Đương nhiên là có.”
Ông giơ một ngón tay.
Tê Hữu Hữu suy nghĩ: 100 vạn tinh tệ? Ngon đó, nhưng chưa đủ để mua tự do đâu.
Cô đang định mở miệng từ chối. Thật ra ban đầu cô chỉ tính trả lại tú cầu, phần vì tò mò, phần vì muốn xem thử hồi môn nhà vương tử giàu tới mức nào. Giờ thì biết rồi, cũng có thể chuồn.
Ai ngờ hoàng đế còn chưa kịp nói xong, thì một giọng thanh âm trong trẻo vang lên:
“1 tỷ tinh tệ.”
Ngay sau đó, người kia lại bổ sung:
“10 tỷ. Chỉ cần tôi có, đều là của cô.”
Tê Hữu Hữu quay phắt lại, kinh ngạc thấy một Omega trẻ tuổi tuấn mỹ đã xuất hiện trong phòng từ bao giờ.
Không phải qua kính chiếu ảo hay màn hình, mà là người thật bằng xương bằng thịt: tiểu vương tử của đế quốc - Tuyết Sân.
Trước mắt cô, hắn mặc một bộ lễ phục vương tử tinh xảo, tôn lên dáng người cao gầy mảnh khảnh. Mái tóc bạc mềm mượt như tuyết, làn da trắng như ngọc, môi đỏ hồng như cánh hoa.
So với lúc nằm bệnh viện tiều tụy, giờ hắn chẳng khác nào đóa hoa vừa nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta không dám chớp mắt.
Trên tai trái hắn đeo khuyên Thần Tinh, sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Thần thái cao quý lạnh lùng, sạch sẽ đến mức không vướng chút bụi trần.
Tê Hữu Hữu ngẩn ngơ nhìn, đúng kiểu “ăn bằng mắt”.
Nhưng Omega này không tiến lại gần, mà đứng im, ánh mắt vừa chua xót vừa thấp thỏm:
“……Cô không muốn sao?”
Giọng run run, nghe như sắp vỡ vụn tại chỗ.
Tê Hữu Hữu thoáng do dự, hỏi: “1 tỷ tinh tệ… thật hả?”
Hoàng đế chen vào: “Không—”
“10 tỷ.” Tuyết Sân lập tức khẳng định. “Thật sự.”
Hắn búng tay, “leng keng” một tiếng, thông báo chuyển khoản hiện ngay trong não quang của Tê Hữu Hữu.
Cô trố mắt nhìn dãy số, đếm đi đếm lại hai lần.
Không sai, thật sự là 10 tỷ tinh tệ!
Một con số khổng lồ!
Trong nháy mắt, Tê Hữu Hữu hăng hái vỗ vai Tuyết Sân: “Thành giao! Muốn tôi làm gì thì cứ nói!”
Chỉ cần tiền xứng đáng, cô chính là thợ săn tiền thưởng chuyên nghiệp.
Hoàng đế tức tới nổ phổi: “Con đây là muốn đem luôn cái hoàng cung đi bán à……” Nói xong thì ngã quỵ, thị vệ phải vội vàng dìu ra ngoài.
Tê Hữu Hữu nhanh chóng cúi chào tiểu vương tử mới thành “ông chủ”, rồi hí hửng chạy sang góc phòng bấm thông tin liên lạc.
Sau lưng cô, Omega đôi mắt đỏ hoe, bàn tay trong găng trắng run rẩy nắm chặt, đứng ngây ngốc thật lâu.
…
“Cho nên giờ cô kiếm được một công việc dài hạn.”
“Lại còn là công việc ở hoàng thất, nhiệm vụ là cưới Omega đẹp nhất đế quốc, lương bổng kèm theo 10 tỷ tinh tệ……”
Con quạ đen đồng bọn tức muốn nổ tung: “Cô nói thế khác gì khoe khoang? Chua xót! Tôi chua chết mất!”
Tê Hữu Hữu vừa dạo quanh cung điện vừa khoái chí đáp: “Cũng nhờ có anh khuyên tôi tới Đế Đô Tinh, không thì làm sao chạm được vào vinh hoa phú quý thế này.”
“Anh em giúp nhau, không tiếc cả tính mạng! Tôi quyết định chia phần……”
Cô hào phóng giơ một ngón tay: “100 vạn tinh tệ!”
Quạ đen gào: “10 tỷ mà cô chỉ cho tôi 100 vạn? Ít ra cũng phải hơn chứ!”
“Đây là tiền tôi bán linh hồn, không thể để làm bẩn anh.” Tê Hữu Hữu nghiêm túc.
Quạ đen: “Không sao, tôi sẵn sàng hy sinh linh hồn trong sáng để nhận ô nhiễm thế tục.”
Cuối cùng sau một hồi cãi vã, nó moi được thêm 1 vạn nữa, hí hửng ra mặt.
“Cô giờ chính là hot bên Tinh Võng!” Quạ đen cười gian. “Bên tôi có dịch vụ xóa bài, dọn anti hộ, giá đêm tăng gấp bội, hoan nghênh sử dụng!”
Đúng là con chim mê tiền!
Tê Hữu Hữu cúp máy, nửa tin nửa ngờ mở Tinh Võng ra.
Đập vào mắt là loạt hot search cháy rực:
# Hoàng thất chính thức định người ở rể #
# Alpha ăn bám số 1 tinh hệ #
# Hiệp sĩ chục tỷ tiếp mâm, nhân tính vặn vẹo hay đạo đức chôn vùi #
Kèm theo đó là loạt video từ hội chiêu thân: nữ Alpha mặt to gấp mấy lần, ôm tú cầu đỏ, đứng trên đài phun nước diễu võ dương oai.
Phần bình luận thì náo loạn:
[ Nhìn cái dáng nghèo mạt rệp, đúng kiểu bần dân may mắn trúng số! ]
[ Dáng Alpha tôi thích thì có, nhưng cũng low quá đi, còn để cho người khác đấu giá nữa chứ! Đây là chiêu thân hay đấu giá vậy? ]
[ 10 tỷ của hồi môn??? Thật hay xạo? Biết vậy tôi đã thuê người đi giật tú cầu rồi! ]
[ Aaaa tôi không chấp nhận được tiểu vương tử cưới loại người này! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!!! ]