Trên tinh cầu phủ đầy cát bạc lấp lánh, nơi hẻo lánh chẳng mấy ai để ý, năm nào cũng có mấy con tàu du lịch bị mắc cạn, rồi rơi vào tay bọn cướp vũ trụ ăn sạch sành sanh.

“Ngồi xổm xuống! Mau nộp hết của cải ra đây!” – một  Alpha linh cẩu quát ầm lên.

Đám du khách xui xẻo lần lượt đi ra khỏi phi thuyền, ngoan ngoãn ngồi xổm thành hàng trên bờ cát, bị bọn cướp lục soát lấy hết hành lý.

Trong đám người, một bé gái có cặp sừng dê sợ quá bật khóc, may được mẹ – một Omega – vội vàng bịt miệng, ôm chặt vào lòng.

Có một chàng trai trẻ định lén gửi tín hiệu cầu cứu qua tinh não đang đeo trên tay, ai dè bị tên cướp gần đó đá một phát lăn quay.

“Báo động? Tụi mày nghĩ còn sống mà chờ chính phủ tới cứu chắc?”
“Ngồi yên, ngoan ngoãn cho tao!”

Sau khi đánh đập cảnh cáo một trận, bọn cướp gom hết các thiết bị liên lạc, mang dâng cho tên đầu lĩnh:

“Lão đại, đây đúng món ngài thích nhất! Hàng mới tinh, chắc chắn bán được giá!”

Tên đầu lĩnh của bọn cướp cũng là một con linh cẩu Alpha, to cao lực lưỡng. Lúc này hắn đang ngồi vắt vẻo trên ghế dựa, có cả đám đàn em xoa bóp bả vai bóp chân hầu hạ, vừa lật xem chiến lợi phẩm, trông ung dung như ông hoàng.

Không còn đường liên lạc, đám du khách chỉ biết ôm đầu ngồi xổm, y như đàn gà tây chờ lên thớt, tiếng khóc nghẹn ngào vang râm ran.

Đi du lịch để xả stress mà giờ gặp cảnh này, đúng là bi kịch chồng bi kịch.

Tinh cầu hoang vu, tín hiệu bị cắt, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra.
Và cũng chẳng ai có thể cứu họ.

Bỗng một giọng nữ trong trẻo cất lên:

“Xin lỗi, cho hỏi nơi này có phải là ổ cướp tinh tặc của linh cẩu không?”

Cả bãi cát im phăng phắc, tất cả ngoái lại nhìn.

Xa xa, sau dãy núi muối trắng muốt như điêu khắc cổ đại, vài tia sao băng quét qua bầu trời rồi biến mất. Một phi thuyền nhỏ không biết từ bao giờ đã hạ neo nơi chân trời.

Từ đó, một bóng người thon gầy nhảy xuống, bước về phía này.

Đó là một nữ Alpha trẻ tuổi, dáng người cao ráo, đeo mặt nạ bảo hộ đen.

Phía sau lưng cô vung vẩy một cái đuôi lông trắng muốt có hoa văn đen tro, giống như nét mực vương ra trên nền giấy trắng. Phần chót đuôi còn hất lên, trông ra dáng tâm trạng không tệ.

Một vài du khách tốt bụng liều mạng ra hiệu cho cô mau rời đi. Nhưng đã muộn rồi.

Tê Hữu Hữu thản nhiên bước tới, chẳng thèm để ý không khí căng thẳng. Thậm chí còn vẫy tay chào thân thiện với đám người đang run như cầy sấy.

Đám du khách: “……”

Cuối cùng cô cắm tay vào túi quần, dừng lại, lễ phép hỏi tiếp:

“Tinh tặc Linh Cẩu đúng không?”

“Thì sao?” – một tên cướp nhếch mép cười lạnh, lên đạn “cạch” một cái, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán cô – “Qua đây! Ngồi xổm với bọn kia đi!”

“Đi du lịch bằng phi thuyền riêng, chắc chắn là mồi ngon rồi. Lát nữa kiểm tra cái tàu của nó, kiểu gì cũng có đồ ngon!”

Đám cướp phá lên cười, chưa bao giờ gặp một “con dê béo” tự dâng đến tận cửa như vậy.

Có kẻ lập tức đi kiểm soát phi thuyền của cô. Còn Tê Hữu Hữu thì đứng nguyên tại chỗ, mắt chớp cũng chẳng thèm chớp, dáng lười nhác càng khiến đối phương tức điên. Có tên bắn một phát súng sát chân cô, gào:

“Nghe không hiểu à? Mau qua kia ngồi xuống!”

Tiếng súng nổ vang, đám du khách hét lên thất thanh, ôm nhau run bần bật.

Tên cầm đầu nhóm linh cẩu vẫn im lặng, chỉ chăm chú quan sát kẻ xâm nhập kỳ lạ này. Một kẻ dám lẻn vào giữa đàn cướp mà vẫn lễ phép, bình thản như đi du lịch… thì rõ ràng không phải người thường.

Khi hắn nhìn thấy cái đuôi lông trắng toát sau lưng cô, gương mặt chợt biến sắc, nổi da gà khắp người.

“Khoan đã… Chẳng lẽ cô…”

Tê Hữu Hữu gật đầu, đôi mắt xanh lam cong cong như cười:
“Tốt quá, tôi đang tìm các người đây.”

Lời vừa dứt, bầu không khí chợt thay đổi.

Một luồng tin tức tố Alpha lạnh thấu xương bùng nổ, dữ dội như bão tuyết, áp thẳng xuống toàn bộ bãi cát.

Đám cướp rú lên thảm thiết, súng ống rơi lộp bộp đầy đất. Chúng ôm đầu quỳ rạp xuống, nhiều kẻ vặn vẹo thân thể như bị một bàn tay vô hình bóp nát.

Tin tức tố Alpha cấp cao nghiền ép – không thể chống lại.

Một vài tên bị ép dập mặt xuống cát, máu chảy từ thất khiếu, kẻ khác thì không nhịn nổi mà tiểu ra quần, lăn lộn thảm hại.

Chỉ còn tên cầm đầu linh cẩu còn chút ý thức, nhưng cũng tái mét, thân hình to lớn run rẩy, ngồi bệt trên ghế như sắp ngã gục.

“Cô… Cô là… Tì Hưu?!” – hắn run giọng gọi tên, mặt lộ vẻ khiếp đảm cực độ.

Đúng vậy, chính là “Tì Hưu” – kẻ mang ác danh lừng lẫy trong giới thợ săn tiền thưởng, tồn tại khiến cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều run sợ.

Người ta đồn rằng “Tì Hưu” là một Alpha báo tuyết cấp S, vừa đáng sợ, vừa tham tiền tới mức không chừa một xu nào cho mục tiêu. Làm việc thì quái đản, sáng có thể đánh sập tàu riêng của một lãnh chúa, chiều đã thấy xuất hiện trong nhiệm vụ cứu hộ cho chính phủ.

Kẻ thù thì nguyền rủa, fan trên Tinh Võng thì tung hô, mỗi lần “Tì Hưu” xuất hiện livestream đều bị spam đầy “Mẹ yêu con” trên màn hình.

Nhưng chưa ai nghĩ “Tì Hưu” lại là một cô gái trẻ trung, còn lễ phép cúi đầu chào hỏi như vậy.

Tên cầm đầu linh cẩu run rẩy, thảm họa lớn nhất trong lịch sử băng nhóm của hắn đã giáng xuống.

Tê Hữu Hữu hạ mắt, khẽ cười:
“Anh nhận ra tôi rồi à?”

Đúng là một mẻ thu hoạch ngoài dự đoán.

“Hưu tỷ!” Con linh cẩu cầm đầu cuối cùng cũng hoàn hồn, gào lên một tiếng rồi phịch xuống quỳ ngay tại chỗ.

Hắn run rẩy dâng toàn bộ chiến lợi phẩm vừa cướp được, mắt rưng rưng sắp khóc:
“Cái... cái gì mà ngài phải tự thân tới tận cửa thế này? Chẳng lẽ... ngài đến để cứu người à?”

Thông tin bọn hắn nắm được thì cho dù có người cầu cứu thành công, Tì Hưu cũng không thể nào đến nhanh như thế!

Giống y như kiểu cô luôn đứng ngay sau lưng nhìn chằm chằm bọn hắn vậy, nghĩ đến thôi đã thấy lạnh sống lưng.

Các lữ khách hoàn hồn lại, hưng phấn reo lên:
“Quá tốt rồi, đúng là ác đấu ác, đen ăn đen! Chúng ta được cứu rồi!”

Tê Hữu Hữu mở cổ tay, “tinh não” bật sáng, một màn hình xanh lam trong suốt hiện ra trước mặt. Ở chính giữa là mục tiêu nhiệm vụ chuyến này ——

Một chiếc nhẫn treo thưởng với chất liệu cực kỳ đặc biệt.

Cô bật chế độ chia sẻ hình ảnh, chiếu nhẫn cho tên linh cẩu cầm đầu xem, sau đó vô sỉ chìa tay ra, ngoắc ngoắc ngón tay.

Chưa kịp để cô mở miệng, hắn đã bừng tỉnh rồi “à há”, cực kỳ chuyên nghiệp lôi từ trong ngực ra một hộp nhung, kính cẩn đặt vào tay cô:
“Ngài kiểm tra xem có đúng hàng không ạ?”

Thái độ cung kính, giọng điệu niềm nở chẳng khác gì nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại, khiến Tê Hữu Hữu có ảo giác mình đang đi shopping chứ không phải đi đánh cướp.

Cô mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh.

Nguyệt phách — loại khoáng thạch quý hiếm đến mức so với kim cương còn cứng hơn, nổi tiếng với danh hiệu “lá chắn tuyệt đối”.

Thường chỉ được dùng để chế tạo cơ giáp cao cấp, chỉ cần một mảnh nhỏ thôi cũng có thể tăng mạnh sức phòng thủ.

Mà chiếc nhẫn này lại được chế tác hoàn toàn từ nguyệt phách. Giá trị đắt đỏ tới mức tỷ phú hàng đầu ở Đế Đô Tinh cũng phải há hốc mồm.

Chỉ có điều... đúng là “dùng dao mổ trâu giết gà”: Ai lại rảnh đem nguyên liệu làm cơ giáp đi làm nhẫn?

Cái này chẳng khác nào lấy kim cương đi mài dao phay, cơ giáp sư nhìn thấy chắc tức ói máu.

Tê Hữu Hữu nhìn chiếc nhẫn, thoáng sững người.

Theo lẽ thường, cô nên xác minh vật phẩm rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đưa tay lên, trang nghiêm đeo nhẫn vào.

Hình khắc trên nhẫn là một nụ hoa sống động, đầu ngón tay truyền tới cảm giác mát lạnh, như đang chạm vào ánh trăng.

Cô xoay nhẫn, phát hiện mặt trong khắc hàng chữ nhỏ:

【Flower&Honey】

Đúng là chữ viết tay của cô.

Trong lồng ngực Tê Hữu Hữu như vang lên một tiếng “đông”.

Khoảng trống ký ức bấy lâu nay như có ai dùng búa nện vỡ, những vết nứt như mạng nhện bắt đầu loang ra.

Cô không thể dời mắt, khẽ lẩm bẩm:
“Đây là ký ức của mình.”

“Đúng đúng, đương nhiên là của chị, tất cả đều là của chị!” Tên linh cẩu nịnh nọt, đuôi ngoe nguẩy như chó cưng được khen.

Tê Hữu Hữu lập tức cất nhẫn, ấn “Từ bỏ nhiệm vụ”, thẳng tay đóng topic treo thưởng trên diễn đàn thợ săn tiền thưởng.

Cô không định giao nhẫn đi nữa.

Ngẩng đầu thấy tên linh cẩu còn đang lom khom dọn đồ dưới chân mình, cô cáu bực giơ chân đá hắn một cái:
“Cút!”

Ai đời lại dám bày trò “gian dối” ngay trước mặt Tì Hưu chứ!

Tên linh cẩu không những không giận, mà còn cảm động rớt nước mắt. Đám tinh tặc lính lác cảm ơn rối rít rồi vội vàng bỏ chạy, chiến lợi phẩm vứt lại cũng chẳng dám nhìn thêm.

Khi chiến hạm của bọn cẩu tặc biến mất khỏi tầm mắt, các lữ khách đồng loạt hò reo, vừa ôm lại hành lý vừa gọi điện báo bình an cho người nhà.

Tê Hữu Hữu xoay người đi đến một chỗ vắng, mở tin nhắn mới bật lên trong tinh não.

“Cô có nhiệm vụ thất bại? Cả diễn đàn đang nổ tung đấy, không ngờ ‘Tì Hưu’ cũng có ngày trượt tay cơ à.”

Màn hình xanh lam lập thể hiện ra một bóng người rõ ràng.

Một Alpha tóc đen vai rộng cúi xuống nhìn cô, cười khẩy:
“Gặp rắc rối gì rồi à? Có cần tôi ra tay giúp một phen không?”

Tê Hữu Hữu giơ nhẫn lên, ánh sáng bạc loé lên nơi ngón tay. Cô nhướng mày khoe:
“Thấy chưa?”

“Ôi giời đất ơi, nhẫn nguyệt phách!” Quạ Đen trừng đôi mắt đỏ rực, dí sát mặt vào, khoa trương kêu:
“Cái này... cái này phải đáng giá bao nhiêu tinh tệ chứ?”

Rồi hắn liếc cô, híp mắt:
“Nói thật đi, cô từ bỏ nhiệm vụ là muốn nuốt riêng phải không? Thứ này ai gặp cũng muốn có một phần đó nha.”

Tê Hữu Hữu hạ mắt, một tay đút túi, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng thái độ im lặng đã nói rõ —— nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Chiếc nhẫn này là của tôi.” Cô nhấn mạnh, “Đích thân tôi làm, đại khái là vậy.”

Nét mặt Quạ Đen thoáng biến đổi, hắn thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm giọng:
“Cô... đã khôi phục ký ức rồi?”

Đây là bí mật không ai biết.

Cả tinh hệ đều nghe danh thợ săn tiền thưởng nổi tiếng - “Tì Hưu”, chưa từng bại trận. Nhưng không lâu trước, cô ngoài ý muốn đã đánh mất trọn vẹn một năm ký ức.

Từ đó, cô như diều đứt dây, lang bạt khắp tinh hệ. Từng là kẻ cuồng công việc, nay chẳng buồn nỗ lực, chỉ thỉnh thoảng nhận vài vụ treo thưởng để sống qua ngày.

Quạ Đen hiểu rõ, khi một kẻ hám tiền đến kiệt quệ đột ngột mất đi động lực, nghĩa là chuyện cực lớn đã xảy ra.

Hắn không biết trong một năm ấy cô gặp chuyện gì, nhưng rõ ràng “phú bà triệu phú” ngày nào đã biến thành “nghèo kiết xác” trong nháy mắt, như thể bị ai đó vét sạch sẽ.

Thậm chí có lúc hắn còn nghi cô gặp phải “cao nhân bóc lột tận xương”.

Nhưng nghĩ kỹ thì với tính cách của cô — keo kiệt, hám tiền, lại chẳng thèm để ý tới pheromone Omega —— Quạ Đen cảm thấy chuyện này không thể nào.

Trừ phi... trên đời thực sự có một Omega đẹp tới mức khiến Tì Hưu cam tâm tình nguyện vung tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play