Tuyết Sân nghiêng đầu sang chỗ khác, coi như chẳng hề để ý đến ông.

“Con nhìn xem, chỗ nào giống Omega hả?!” – Tuyết Khung tức đến mức muốn lên cơn đau tim.

Ngoài cái mặt ra, thì cái tính này so với Alpha còn bướng bỉnh gấp mấy lần. Đến giờ vẫn cứng đầu không chịu khai xem cái “gian phu” kia là ai.

“Con tự nói xem, sau này tính thế nào?”

Hoàng đế vừa đi đi lại lại, vừa dùng quyền trượng gõ “cộc cộc” xuống đất:
“Chẳng ai thèm lấy con đâu! Dù ta có quỳ xuống cầu xin thần dân, cũng vô ích thôi!”

“Trước kia, con là Omega được toàn tinh tế săn đón. Bao nhiêu người chờ con trưởng thành, nằm mơ cũng muốn cưới. Thế mà bây giờ thì sao?”

“Chỉ còn nhục nhã, bị chê cười, ai cũng muốn tránh xa!”

Tuyết Sân nhấn nút bên giường bệnh kim loại. Giữa không trung lập tức hiện ra một màn hình, nhạc rock ’n roll nổ ầm ầm như bom trong phòng bệnh.

Trong tiếng nhạc chói tai, hoàng đế hoảng hốt, bị cắt ngang dòng “thao thao bất tuyệt”, tức đến mức chỉ biết trừng mắt nhìn đứa con trai.

“Tuyết Sân.” – Tuyết Tẫn bấm nút trên quang bình, đổi kênh, tiếng nhạc mới dừng lại.

“Phụ vương cũng chỉ vì lo cho em thôi. Cho dù không nghĩ cho bản thân, em cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng.”

Tuyết Khung lập tức hùa theo, trong lòng còn vui mừng vì cuối cùng mình cũng có được một đứa con ngoan biết nghe lời.

Tuyết Tẫn tiếp tục:
“Bác sĩ nói rồi, em vừa mới xóa đánh dấu, trong thời gian ngắn không thể phá thai. Đứa nhỏ này nhất định phải sinh ra.”

“Nhưng hoàng thất không thể có hậu duệ lai lịch không rõ. Ít nhất bề ngoài cũng không thể để người ta nói ra nói vào.”

Anh hít sâu một hơi:
“Tuyết Sân, em phải mau chóng cưới chồng. Khi đứa trẻ sinh ra, cần có một người cha danh chính ngôn thuận để bịt miệng thiên hạ.”

“Về người được chọn, ý của phụ vương là tốt nhất nên rước một Alpha về làm con rể hoàng thất. Chỉ cần hắn chịu nghe lời, giữ bí mật, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng. Sau này, chờ đứa nhỏ lớn lên, có chia tay hay sống chung thì tùy em.”

Nói một tràng dài, hoàng đế ở bên cạnh liên tục gật gù tán thành. Nhưng nhân vật chính thì chẳng có lấy một phản ứng.

“Tuyết Sân?”

Bên cửa sổ, Omega trẻ tuổi ngồi trong ánh nắng, đôi mắt như hai viên ngọc quý nhìn chằm chằm vào màn hình, thần sắc ngẩn ngơ.

Tuyết Tẫn nhìn theo ánh mắt hắn, liền phát hiện hắn lại đang xem… tin tức?!

Đó là bản tin về một vụ cướp thường gặp. Trong hình ảnh, một người phụ nữ đeo khẩu trang đen, cái đuôi hất cao ngạo nghễ quét ngang qua màn ảnh.

Tuyết Tẫn gọi thêm một tiếng, Omega mới giật mình hoàn hồn.

“Em muốn kết hôn.” – Lông mi màu bạc khẽ run, mấy sợi tóc rũ xuống, khóe mắt còn vương chút đỏ nhạt. Hắn bỗng buột miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Tuyết Khung và Tuyết Tẫn liếc nhau, trong mắt đều là kinh ngạc:
“Con đồng ý thật sao?”

Quả thật là bất ngờ ngoài dự đoán.

Với tính cách quật cường của Tuyết Sân, bọn họ vốn đã chuẩn bị tinh thần khuyên nhủ dài dài. Ai ngờ chưa kịp tốn nước bọt, hắn đã gật đầu cái rụp.

Có lẽ trải qua cú sốc này, cuối cùng hắn cũng trưởng thành hơn rồi.

Hoàng đế vừa lòng rời đi, trở về chuẩn bị việc cưới hỏi.

Trong phòng bệnh, bản tin vừa phát xong.

Omega mảnh khảnh đưa tay chạm lên màn hình, ngón tay khẽ miết qua, rồi lại phát lại thêm lần nữa.

________

Giữa trung tâm quảng trường thành phố.

Tê Hữu Hữu tung một cú đá vào đầu con chó máy, rồi giật chip từ nó ra như đang bóc kẹo. Điện lóe lên “xẹt xẹt”, còn cô thì tay không rút chip ra, gọn gàng dứt khoát.

Đám đông xung quanh đồng loạt reo hò. Cô mở giao diện nhiệm vụ, nộp báo cáo hoàn thành việc xử lý đám máy móc mất kiểm soát ở trung tâm thành phố, nhận thưởng, xong xuôi nghênh ngang rời đi.

“Đinh ——”

Tiền trong tài khoản tăng vèo vèo, số dư nhảy lên mượt mà.

Tê Hữu Hữu huýt sáo nhẹ một cái, đi mua ly cà phê rồi ngồi tựa lan can công viên nhỏ cạnh quảng trường nghỉ ngơi.

Thất bại hai nhiệm vụ liền tù tì, cô cũng hơi hoài nghi IQ của mình.

Ở quảng trường lớn đằng xa, dòng người tấp nập. Dưới ánh nắng nhân tạo gay gắt, màn hình khổng lồ phóng đại một gương mặt đẹp đến nao lòng, đôi mắt quý giá lấp lánh như đá ngọc.

Đó là buổi họp báo được tổ chức ba ngày trước.

Mấy ngày trước, trên Tinh Võng rần rần chuyện tiểu vương tử Omega xuất hiện trước màn ảnh. Hoàng đế còn đích thân tuyên bố với truyền thông rằng hoàng thất sẽ tổ chức một buổi kén rể có một không hai, để chọn rể cho tiểu vương tử.

Tê Hữu Hữu nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt dừng trên gương mặt dịu dàng ngoan ngoãn của Omega kia, hoàn toàn không giống bộ dạng hôm trước khóc lóc mất kiểm soát.

Đại hội mở cửa cho toàn bộ Alpha trong độ tuổi của đế quốc, phương thức chọn rể lại theo kiểu nghi lễ phương Đông cổ xưa.

Người nào bắt được tú cầu của tiểu vương tử thì không chỉ một bước lên mây trở thành thành viên hoàng thất, rước về Omega xinh đẹp nhất tinh tế, mà còn ôm luôn một khoản hồi môn giàu có đến mức khó tin.

Tin tức vừa công bố, Tinh Võng nổ tung như cái chảo dầu.

【 Trời má, đại hội kén rể, hoàng thất định đi đầu mở phong trào "phục cổ" lại chế độ thời xưa hả? 】
【 Người tỉnh táo đều thấy rõ, tiểu vương tử chắc khó mà gả đi, chiêu này chẳng qua là "căng má giả béo" thôi, cũng đáng khen cho hoàng thất nghĩ ra chiêu trò này. 】
【 Phòng làm việc bọn mình nhận đơn ngay lập tức, Alpha muốn hóa trang thì xếp hàng dài cả chục vòng rồi (hình ảnh)(hình ảnh). 】
【 Đúng là hot thật sự, phòng gym nhà tui chưa từng đông như vậy! 】
【 Ủa không phải bảo tiểu vương tử “ô uế không ai thèm” à? Giờ thì chen nhau đòi cưới, coi tụi bây kìa! 】

Mặc kệ có người châm chọc, cư dân mạng đã chuyển từ chửi bới sang sôi nổi bàn tán về đại hội kén rể, và bắt đầu đoán xem hoa rơi về nhà ai.

Trên Tinh Võng, nào là bình chọn, nào là dự đoán, nào là phân tích, video hướng dẫn "cách trúng tú cầu" mọc lên như nấm. Các streamer, bình luận viên tha hồ phỏng đoán sở thích của tiểu vương tử. Alpha khắp nơi máu nóng sôi trào, chỉ chực nhảy vào thử vận may.

Tê Hữu Hữu uống thêm ngụm cà phê, nhận nhiệm vụ mới treo thưởng. Cái đuôi báo tuyết của cô khẽ phe phẩy, thoải mái leo lan can, tiếp tục công việc.

Đã ba ngày kể từ buổi họp báo, và hôm nay chính là ngày hoàng thất chọn rể.

Nhiệm vụ lần này lại đúng ngay khu vực gần nơi tổ chức kén rể. Dù có phong tỏa giao thông tạm thời, bầu trời vẫn ken đặc những chiếc xe bay riêng.

Khắp nơi Alpha ăn diện lộng lẫy, chen chúc đến mức chẳng có chỗ đặt chân.

Tê Hữu Hữu giao nhiệm vụ xong, thong thả dạo ngang qua hiện trường. Cô ngẩng đầu liền thấy một tòa tháp lưu ly trắng hoa lệ.

Mây mù lững lờ, chim bay ríu rít, cây xanh bao quanh, dây leo và nụ hoa trang trí sân phơi trắng muốt như bước ra từ truyện cổ tích.

Trên sân tháp, tiểu vương tử tóc ngắn màu bạc đứng đó, mặc cung phục trắng tinh khôi, dưới tai là hoa tai Thần Tinh rực rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt trời.

Một con chim sơn tước đuôi dài đậu trên ban công, được ngón tay thon dài của hắn nâng lên. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều đẹp đến mức như thần Hy Lạp bước ra từ điêu khắc.

Ai nhìn sơ cũng chẳng nhận ra đây chỉ là hình chiếu thực tế ảo, vừa tạo cảm giác gần gũi vừa đảm bảo an toàn cho tiểu vương tử.

Đám Alpha bên dưới ồn ào như vỡ chợ, thi nhau huýt sáo, vẫy tay, thậm chí có kẻ còn cởi áo khoe cơ bắp, biểu diễn quyền thuật ngay tại chỗ để gây chú ý.

Tê Hữu Hữu tìm được một chỗ trống bên suối phun, lười biếng tựa vào lan can.
“Đông dữ vậy trời…”
Hoàn thành nhiệm vụ xong, cô thoải mái đứng xem náo nhiệt.

Ngẩng đầu nhìn Omega hoàn mỹ kia, Tê Hữu Hữu thầm nghĩ: mấy ngày nay đúng là gặp hắn ta suốt. Khi thì thấy hình ảnh yếu ớt trên mạng, khi thì nghe tin phát cuồng ở bệnh viện, giờ lại xuất hiện lộng lẫy kiêu hãnh thế này.

Dù trong bộ dạng nào, tiểu vương tử vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta động lòng, quả thật hiếm có Omega nào như vậy.

Tê Hữu Hữu huýt sáo một tiếng, bản năng Alpha khi nhìn thấy mỹ nhân.

Tiểu vương tử khẽ chớp lông mi bạc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô.

Ở sâu trong vương cung, trước mắt hắn cũng đang có một màn hình chiếu tương tự, để dễ dàng nhìn thấy đám đông bên dưới và chọn ra người hắn yêu thích.

Hắn ôm trong tay tú cầu đỏ, ánh mắt quét qua đám người.

Dù Alpha dưới kia làm đủ trò lố, ánh mắt hắn chẳng hề dừng lại ở ai, như đang tìm một người cụ thể.

Ngón tay siết chặt tú cầu, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim lại hoảng loạn. Đây chính là canh bạc lớn mà hắn buộc phải theo: biến bản thân thành món hàng được đem ra gả bán.

Hắn biết cô ở Đế Đô Tinh, nhưng không chắc cô có tới hay không.
Nếu đến… nghĩa là gì?
Nếu không đến… lại có ý gì?

Tim Tuyết Sân rối loạn.

Cho đến khi bắt được tiếng huýt sáo kia, một luồng điện chạy dọc sống lưng, tuyến sau gáy run lên.

Hắn hoảng hốt nhìn theo, ánh mắt dừng lại nơi cô, khóe mắt ửng hồng.

Tê Hữu Hữu nghiêng đầu, nhìn quanh, không chắc tiểu vương tử nhìn mình hay ai khác.

Đột nhiên, một quả tú cầu đỏ rực xuyên qua ánh sáng thực tế ảo, thình lình rơi xuống.

“Bốp!”

Tú cầu rơi chính xác đáp ngay mặt Tê Hữu Hữu.

Cô gỡ tú cầu xuống, ngơ ngác chớp mắt. Đám đông xung quanh im phăng phắc vài giây, rồi nổ tung như vỡ chợ.

Tú cầu có thể bị cướp! Hàng ngàn Alpha lập tức lao về phía cô.

Tê Hữu Hữu quật cái đuôi xuống đất, hất văng đợt tấn công đầu tiên.

Ôm chặt tú cầu vào ngực, cô nhảy phắt lên bệ phun nước, xoay người cười tà khí:
“Muốn à?”

Nữ Alpha cầm tú cầu giơ cao, mặt dày hét lớn:
“Đấu giá đi! Ai trả cao thì được!”

Đám Alpha: “???”
Tinh Võng livestream: “???”
Tiểu vương tử: “……”

Kế hoạch của Tê Hữu Hữu chưa kịp thực hiện xong thì hình ảnh tiểu vương tử biến mất. Đại hội kén rể ngay lập tức kết thúc.

Một chiếc phi thuyền hoàng thất đáp xuống, không nói không rằng bắt trọn cả cô lẫn tú cầu, gói gọn mang đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play