“Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

An lão phu nhân giân đến không thể tin nổi, nhìn đứa cháu trai đang quỳ ngay ngân trước mặt. Còn Thúc Ngọc Oán thì ngơ ngác đứng đó, nhất thời không kịp phản ứng.

Đến khi củi đầu nhìn cái bụng đã lùm lùm của mình, nàng mới dám xác nhận - mình đã quay về quá khứ rồi. Hiện tại là năm thứ hai sau khi nàng gả vào phủ An Định Hầu, đang mang thai được sâu tháng. Cũng đúng lúc này, người chồng "tốt lành" kia của nàng quay về và muốn hòa ly.

An Thiều Ngu giọng nói dứt khoát: "Tôn nhi đã gặp được người mình thật lòng yêu thương. Trước kia không hiểu, cứ nghĩ chỉ cần nữ tử dịu dàng. hiện thục, môn đăng hộ đối, thì ai làm vợ cũng như nhau. Nay mới hiểu ra, khi đã thật lòng động tâm, thì bất kể năng xuất thân ra sao, phải đối mặt với bao trở ngại, ta cũng chỉ muốn cùng năng sống trọn đời."

“Xin tổ mâu thành toàn cho tôn nhi.” An Thiều Ngu dập đầu thật mạnh.

"Hoang đường” Lão phu nhân tức đến run cả người.

Liếc sang thấy Thúc Ngọc Oán thần sắc hoảng hốt, bà vội vàng bước tới vô vỗ tay nàng: "Cản nhi, con đùng sợ. Ta tuyệt đối sẽ không để tên tiểu tử thủi này làm loạn đầu. Rồi bà nghiêm giọng quay lại nói với cháu:

"Ngươi thích cô gái đó thì nạp vào làm thiếp là được, cần gì phải hòa ly Người đi văng mấy tháng, Đản nhi lại đang mang thai, một mình trong phú, đã rất cực khổ. Vừa về tới nơi liên nhân đòi hòa lỵ, ngươi đã từng nghĩ qua chưa - hòa ly xong Oản nhi sẽ ra sao? Phú An Định Hầu chúng ta làm sao ăn nói với tộc họ nhà họ Thúc?"

Trong lòng Thúc Ngọc Oản khê thờ dài. Lão phu nhân còn chưa biết, quyết tâm của vị "phu quân tốt" này lớn đến mức nào.

Nàng nhìn kỹ An Thiều Ngu lúc này - trên mặt tuy có chút áy náy, nhưng phần nhiều lại là kiên quyết.

“Là ta có lỗi với Qản nhi. Ta sẽ tự mình đến phủ Thúc để nhận tội. Dù nhạc phụ nhạc màu có phạt gì, có yêu cầu gì, ta đều chấp nhận.”

Lão phu nhân thấy cháu mình nói năng cứng rắn, cơn giận đề nên bấy lâu cũng không kiêm nổi nữa, lớn tiếng mắng:

“Oản nhi đang mang thai, ngươi lại đôi hòa ly - ngươi nghĩ nên phạt thế nào mới đáng? Dù phạt thế nào cũng không đủ.”

“Ngươi là con út, cha mẹ và ta luôn cưng chiều, chưa từng bắt người gánh vác chuyện hưng suy gia tộc, chỉ mong ngươi sống vui vẻ. Nhưng sống tùy ý cũng phải có mức độ. Hòa ly? Đừng có mơi Cha mẹ ngươi cũng sẽ không đồng ý.”

Thức Ngọc Oản nghe tiếng măng của lão phu nhân, đầu óc lại chìm vào hồi ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play