Thúc Ngọc Oản là con gái út dòng chính của nhà họ Thúc, từ nhỏ đã được cha mẹ và các huynh trưởng cưng chiều như ngọc. Mẫu thân nàng dốc lòng chọn cho nàng một vị hôn phu là công tửtài đức vẹn toàn nơi kinh thành, mong nàng có một đời yên ổn.
Sau khi thành thân, tuy phu thê không nồng nàn khăng khít, nhưng cũng có thể xem là tôn trọng lẫn nhau.
Nào ngờ, khi nàng mang thai, phu quân lại nói mình đã gặp được “kỳ nữ khuynh quốc khuynh thành", muốn hòa ly với nàng để cưới người đó.
Nàng không đồng ý, nhà chồng cũng không chấp thuận. Thế là hắn bỏ mặc vợ đang mang thai, đưa tình nhân ra ngoài sống cùng, một đi là bảy năm.
Bảy năm sau, khi ngũ hoàng tử đăng cơ, hắn mang công lao theo phò vua lập nên đại nghiệp, cùng tình nhân trở về. Lúc này, nàng và đứa con gái bảy tuổi rơi vào cảnh vô cùng khó xử.
Vốn định hòa ly, mang con về nương nhờ nhà mẹ đẻ, thì hay tin phu quân đã dẫn người đến khám xét Thúc phủ, cả nhà nàng – từ cha mẹ đến huynh đệ - đều bị lưu đày.
Thúc Ngọc Oản từ đó sinh bệnh, chẳng bao lâu sau liền qua đời khi con gái vẫn còn nhỏ dại, chưa thể tự lo thân mình. Trước lúc chết, nàng vẫn mở trừng đôi mắt.