Bị Hà Quyện đang chật vật chiến đấu với cặp sách nghe thấy, cậu liếc nhìn Quan Thời Cảnh, rồi rũ mắt xuống, lặng lẽ đặt cặp sách xuống, từ bỏ ý định đeo cặp, chuẩn bị xách nó đến phòng học.
Quan Thời Cảnh rõ ràng thấy một tia bực bội trong mắt Hà Quyện. Thấy lúc này hàng mi dài của cậu che khuất ánh sáng trong mắt, mí mắt mang theo một chút hồng phấn đáng thương, trên làn da trắng lạnh càng thêm nổi bật, trông vô cùng đáng thương.
Trái tim hắn lập tức mềm lại. Hắn quay lại, nhận lấy cặp sách từ tay Hà Quyện: "Để tớ xách giúp cậu."
Cặp sách của Quan Thời Cảnh là đeo chéo, bên trong đựng một vài tờ bài thi và một số tài liệu. Hắn không nói gì, đeo luôn cặp sách của Hà Quyện lên vai: "Đi thôi, không thì muộn học."
Hà Quyện cho tay vào túi áo lông vũ, cùng Quan Thời Cảnh đi về phía phòng học. Vì gần đây thời tiết tốt, tuyết đọng tan chảy, trên đường có rất nhiều nước, một vài chỗ sẽ có băng mỏng, vì vậy Hà Quyện đi rất cẩn thận và chậm. Đặc biệt là khi lên cầu thang, đế giày dính nước càng dễ trượt, chỉ có thể từng bước một di chuyển.
Quan Thời Cảnh đi theo sau Hà Quyện. Hắn đi rất vững vàng, như thể những tảng băng mỏng và giọt nước trên mặt đất không là gì với hắn. Sự chú ý của hắn luôn đặt trên người Hà Quyện. Đối phương chỉ cần hơi chao đảo một chút, hắn sẽ lập tức dừng lại, đợi đến khi đối phương đứng vững và tiếp tục đi lên, hắn mới tiếp tục theo sau với tư thế bảo vệ.
Lên cầu thang đến hành lang dài, Hà Quyện quay đầu lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt chăm chú của Quan Thời Cảnh. Cậu nhìn ánh mắt của Quan Thời Cảnh, không hiểu sao lại nhớ đến Phó Nhàn, người đã lâu không gặp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play