Hà Quyện xuyên không vào một cuốn sách. Khoảnh khắc trước đó, hắn đang nằm trên giường chọn bữa sáng để đặt cho ngày hôm sau, rồi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt lần nữa, thứ hắn thấy là mấy quyển sách xếp lộn xộn dưới cằm, cánh tay tê dại.
Hà Quyện hơi mơ màng, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của một thầy giáo trung niên, bụng bia, mặc áo len dệt kim màu xanh đen. Sau một thoáng sững lại, thầy giáo ném thẳng viên phấn về phía Hà Quyện, trúng trán hắn.
"Hà Quyện!"
Hà Quyện theo bản năng đứng bật dậy: "Có!"
"Không muốn học thì ra ngoài đứng!" Thầy giáo trung niên nhăn mặt, nhặt một viên phấn mới trên bục giảng, bẻ gãy rồi tiếp tục viết lên bảng.
Hà Quyện lơ mơ đi ra khỏi lớp, bị cơn gió thổi qua, đầu óc hỗn độn cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi chút.
Hắn mơ hồ nhìn hành lang lát gạch men sứ trắng phía trước, ký ức của nguyên chủ đột nhiên không lý do mà "xâm nhập" vào não hắn.
Mười sáu tuổi, cha mẹ đều mất, thừa kế một khoản di sản, hiện tại đang sống nhờ nhà cô ruột, tính cách u ám, quan hệ với bạn bè ở trường không tốt, có một người thầm thương trộm nhớ là học bá, là nam thần của trường tên là Phó Nhàn.
Tất cả những điều này, sao lại quen thuộc đến vậy?
Không đợi Hà Quyện kịp nghĩ lại, trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân giòn giã. Hà Quyện theo bản năng nhìn sang, thấy một nam sinh cực kỳ lạnh lùng đang đi tới. Bộ đồng phục thể thao màu xanh trắng sạch sẽ, phẳng phiu khoác trên người, chiếc quần đồng phục rộng thùng thình mặc trên đôi chân dài của cậu ta trông như quần tây vậy.
Nam sinh đến gần, Hà Quyện thấy rõ gương mặt cậu ta: làn da trắng xanh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài ẩn sau cặp kính gọng vàng, không thể nhìn rõ thần thái bên trong.
Hà Quyện cứ thế ngây người nhìn nam sinh mỗi lúc một gần hơn. Khi đi ngang qua Hà Quyện, cậu ta cuối cùng cũng nghiêng đầu, hững hờ liếc hắn một cái, thần sắc thoáng thay đổi, mang theo chút chán ghét. Sự chán ghét này xuất hiện trên mặt nam sinh không hề tỏ ra ngạo mạn, mà chỉ khiến người ta cảm thấy, lẽ ra nên là như vậy.
Hai giây sau, cánh cửa lớp học nơi Hà Quyện vừa bước ra mở ra, giọng nói dịu dàng thân thiết của thầy giáo trung niên từ trong vọng ra, lọt vào tai Hà Quyện: "Phó Nhàn, vào đi."
Đây là Phó Nhàn - học bá cao ngạo trong ký ức của nguyên chủ, là ánh trăng sáng xa vời không thể với tới sao?
Chiếc kính gọng vàng cùng hình tượng học bá cuối cùng cũng khiến Hà Quyện nhớ ra ngọn nguồn của sự quen thuộc này.
Một tháng trước, đứa em họ chưa đến tuổi thành niên của hắn đến nhà chơi, làm rơi một quyển sách. Hai ngày sau nó gọi điện lại, ấp a ấp úng nhờ Hà Quyện giữ giùm một thời gian, đừng nói cho bố mẹ nó biết.
Hà Quyện đồng ý. Vì tò mò, hắn lật xem quyển sách đó, không ngờ lại là một cuốn tiểu thuyết kể về mối dây dưa cẩu huyết của hai người đàn ông.
Chuyện kể rằng, nhân vật công tên là Phó Nhàn, nhân vật thụ tên là Quan Thời Cảnh.
Nhà Phó Nhàn là hào môn, cực kỳ giàu có, thành tích tốt, thiên phú cao;
Quan Thời Cảnh là một học sinh nghèo, gia cảnh không khá giả, lại có ba người chị gái, người nhỏ nhất cũng hơn cậu ta mười tám tuổi. Sau khi Quan Thời Cảnh ra đời, ba người chị đã cắt đứt liên hệ với gia đình. Ai biết chuyện đều nói đây là quả báo cho việc bố mẹ Quan Thời Cảnh trọng nam khinh nữ. Vì thế, Quan Thời Cảnh trở thành báu vật của cặp vợ chồng mong con trai suốt ba mươi năm ấy.
Thành tích của Quan Thời Cảnh cũng rất tốt, nhờ một cơ hội tình cờ, cậu ta và Phó Nhàn đã có sự giao thoa, rồi cả hai nảy sinh tình cảm.
Phó Nhàn là con một, còn Quan Thời Cảnh là hy vọng nối dõi tông đường trong mắt bố mẹ trọng nam khinh nữ.
Khi chuyện vỡ lở, mọi thứ diễn ra vô cùng cẩu huyết: chia tay, tái hợp, ngược luyến tàn tâm, tự sát, bệnh bạch cầu, tai nạn xe cộ...
Cuối cùng, hai người không ở bên nhau, họ trở thành những người xuất chúng trong lĩnh vực của riêng mình, sống cô độc đến già.
Còn cái tên Hà Quyện này, trong sách là một nhân vật tương đối đáng ghê tởm ở giai đoạn đầu.
Trong sách miêu tả hắn là một người đồng tính bẩm sinh, thành tích không tốt, tính tình u ám, thường xuyên bám riết lấy Phó Nhàn, nhìn Phó Nhàn bằng ánh mắt ghê tởm.
Mối quan hệ giữa Phó Nhàn và Quan Thời Cảnh cũng bị chính Hà Quyện này vạch trần.
Kết cục của hắn cũng rất thảm, đắc tội với Phó Nhàn - một công tử nhà hào môn bậc nhất, chút di sản ít ỏi trong tay bị người do Phó Nhàn sắp xếp lừa gạt hết sạch. Hắn lại bị gia đình cô ruột đuổi ra khỏi nhà, học hành không ra gì, ngay cả trường cao đẳng nghề cũng không đỗ.
Cái kết của Hà Quyện là: mắc bệnh di truyền của mẹ, không có tiền chữa trị, cơ thể ngày một suy yếu, không đủ sức mua thuốc, cũng không thể đi làm, cuối cùng chết dưới gầm cầu vào một mùa đông nọ. Xác được kéo đến nhà tang lễ, hỏa táng xong xuôi.
Hà Quyện khẽ thở dài, thật ra hắn cũng có chút tương đồng với Hà Quyện này, đều là cha mẹ mất sớm, sống nhờ nhà họ hàng.
Tiếc nuối lớn nhất của Hà Quyện là kỳ thi đại học năm đó đã phát huy không tốt, không vào được trường TOP, mà vào một trường 985 hàng đầu, rồi theo xu thế học ngành máy tính. Sau khi tốt nghiệp, dựa vào danh tiếng của trường và thành tích chuyên ngành không tồi, hắn nhận được một lời mời làm việc từ một tập đoàn công nghệ lớn với mức lương khá, nhưng cuộc sống thường ngày thì 996.
Giờ đây, hắn lại trở thành một học sinh cấp ba, hệt như ông trời đã cho Hà Quyện một cơ hội nữa vậy.
Khi Hà Quyện quyết tâm học hành thật tốt thì tiếng chuông tan học cũng vang lên. Thầy giáo trung niên kẹp sách giáo khoa đi ra, không thèm liếc Hà Quyện lấy một cái, đi thẳng về phía văn phòng.
Lớp học và hành lang dần trở nên ồn ào. Hà Quyện nhúc nhích chân, đi về phía chỗ ngồi của mình. Một người từ trong lớp đi ra, mạnh bạo lướt qua vai Hà Quyện. Hà Quyện đứng không vững, loạng choạng. Hắn quay đầu lại, người đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, là một nam sinh da ngăm, trán nổi vài nốt mụn trứng cá tuổi dậy thì, có chút bóng dầu. Giờ phút này, trên mặt cậu ta mang một nụ cười đắc ý, khiêu khích: "Hà Quyện, đứng nửa tiết, có mệt không đấy?"
Từ trong lớp vang lên một giọng nam khác khàn khàn: "Hắn ngủ nửa tiết, mệt gì mà mệt? Mệt thì tiết sau lại ngủ!"
Nam sinh da ngăm nói tiếp: "Rồi tiếp tục bị phạt đứng!"
Lời vừa dứt, trong và ngoài lớp có vài tiếng cười rải rác.
Thật ấu trĩ.
Hà Quyện lười cả đáp trả. Đám con trai tuổi dậy thì có đầy năng lượng, ngoài học hành ra có thể dồn vào bất cứ chuyện gì. Cái kiểu mỉa mai còn cách xa bạo lực học đường vạn dặm này chẳng thể ảnh hưởng chút nào đến một người đã trưởng thành như Hà Quyện.
Hà Quyện đi theo ký ức đến chỗ ngồi, mở sách giáo khoa ra, trông không khác gì sách mới.
Thôi được rồi, là một nhân vật phụ, nguyên chủ ít nhất cũng rất sạch sẽ, sách giáo khoa trắng tinh, chỉ có trang đầu viết hai cái tên:
Hà Quyện, Phó Nhàn.
Đúng là yêu thầm nhân vật phụ không chết.
Hà Quyện mở hộp bút, định tìm cái bút xóa để xóa tên Phó Nhàn đi, tránh sau này gây ra hiểu lầm. Nhưng câu nói "đồ dùng học tập của học sinh dốt rất nhiều" lại không đúng với hộp bút của Hà Quyện ban đầu.
Bên trong, ngoài mấy cây bút đen ra thì chẳng có gì khác.
Hà Quyện có chút ám ảnh cưỡng chế, giờ rất muốn mượn được bút xóa, xóa quách tên Phó Nhàn đi.
Cuối cùng, Hà Quyện chọn cách chọc chọc vào lưng bạn học cao lớn phía trước: "Này bạn ơi, có thể cho mình mượn một cái..."
Phó Nhàn quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng ẩn sau cặp kính gọng vàng: "Chuyện gì?"
Hà Quyện tuôn ra ba từ cuối cùng: "Bút xoá."
Hà Quyện lại lặp lại một lần, mặt cứng đờ: "Có thể cho tớ mượn một cái bút xoá không?"
Hà Quyện cảm nhận được ánh mắt của Phó Nhàn rời khỏi mặt hắn, dường như lướt qua trang sách mở ra rất nhanh. Bên tai hắn vang lên giọng nói lạnh nhạt, cũng giống giọng nói của những người khác khi nói chuyện với hắn: "Không có."
Được rồi.
Ngày hôm nay đã đủ xấu hổ rồi. Hà Quyện dứt khoát cầm cây bút đen trong hộp bút, rút nắp ra rồi bôi đen hai chữ “Phó Nhàn” trên trang đầu.
Sau khi bôi đen, hắn lại cảm thấy cục đen sì này trông thật xấu xí, bèn nổi hứng vẽ một con mèo con đen nhánh, còn hai chữ “Hà Quyện” thì ở ngay trên chóp mũi đen tuyền của con mèo.
Tuyệt vời, cuộc sống mới chính thức bắt đầu!
Vừa vặn lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Hà Quyện ngẩng đầu nhìn lên bảng đen. Một lát sau, hắn nhíu mày, phẩy phẩy mái tóc rũ xuống trước mắt, có chút bực bội thầm nghĩ, lát nữa tan học sẽ đi cắt tóc.
Lời tác giả muốn nói:
Chương sau Hà Quyện sẽ trở nên thật xinh đẹp!
Là một nhược công thực sự đẹp nha ~
Giai đoạn sau sẽ là một ốm yếu mỹ công hehe ~~