“Thiên Thiên, con ra ngoài mua cho mẹ chai giấm, nhớ đừng mua nhầm đấy.” – Diêu Lệ từ trong bếp gọi vọng ra.
Lâm Thiên Thiên đang xem tivi liền bấm nút tạm dừng, đáp lại:”Dạ mẹ”. Cậu xỏ đôi dép lê rồi chạy xuống lầu đi mua.Trời đã về chiều, ánh nắng cuối ngày nghiêng xuống đất, oi ả đến khó thở.
Thiên Thiên xách một chai giấm từ siêu thị ở dưới nhà bước ra thì thấy một chiếc taxi vừa dừng ngay trước sảnh chung cư. Cửa xe mở, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là một đôi chân dài. Cậu men theo bồn hoa bước đi, ánh mắt vẫn lén hướng về phía taxi.
Giây sau, người bước xuống là Tần Chiêu. Anh cao 1m85, vóc dáng rắn rỏi, từ chiếc xe nhỏ bước ra. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, khóe môi mím chặt, ánh mắt sắc bén như thể chưa từng biết mỉm cười.
Thiên Thiên bước vội men theo bồn hoa, suýt nữa trượt ngã. Cậu đứng thẳng lại, lúng túng như đứa nhỏ sắp bị thầy giáo quở trách, lễ phép không dám sơ suất:
“Anh Tần Chiêu, anh về rồi ạ?”
So với Tần Chiêu, khí thế của cậu hoàn toàn lép vế. Dù đứng trên bồn hoa cao thêm vài phân, hai người gần như ngang tầm, nhưng sự chênh lệch rõ rệt khiến giọng nói Thiên Thiên nghe yếu hẳn.
Tần Chiêu khẽ liếc qua gương mặt trắng trẻo vì nắng nóng mà đỏ lên của cậu, trong chốc lát đánh giá kỹ lưỡng. Nửa năm không gặp, Thiên Thiên đã cao thêm, giờ chắc khoảng 1m75 rồi.
“Ừ.” – Anh chỉ đáp một tiếng, nhưng trong lòng lại bất giác nhớ về lần trò chuyện gần đây nhất với cậu.
Đó là vào tháng Giêng năm ngoái. Hôm ấy, Lâm Thiên Thiên trông các em họ hàng nhỏ tuổi đến chúc Tết, bọn trẻ muốn xuống lầu chơi pháo hoa nhưng lại quên mang bật lửa. Trong nhà thì chẳng ai hút thuốc, mấy người đàn ông đã ra ngoài, tìm khắp vẫn không thấy thứ có thể đốt lửa.
“Anh ơi, anh đi mua một cái bật lửa đi anh.”
Đám nhỏ vốn không có nhiều kiên nhẫn, thi nhau thúc giục Lâm Thiên Thiên.
Đúng lúc ấy, Tần Chiêu từ trên lầu bước xuống, thấy cảnh Lâm Thiên Thiện bị bọn trẻ xoay vòng liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Ngày thường, Lâm Thiên Thiên cũng hơi e dè trước Tần Chiêu. Nhưng lúc này, bị lũ nhóc làm náo loạn đến hoa cả đầu, cậu liền coi Tần Chiêu như cứu tinh:
“Anh Tần Chiêu, anh có bật lửa không ạ? Bọn trẻ muốn chơi pháo hoa.”
Vừa rồi còn ríu rít như lũ khỉ, bọn trẻ ngay khi nhìn thấy dáng vẻ cao lớn nghiêm nghị của Tần Chiêu liền ngoan ngoãn im thin thít, chẳng khác nào bầy chim cút.
Nhưng chúng đâu biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, Tần Chiêu đã sớm rộn rã như có ba vạn tiếng pháo nổ trong lòng, chỉ vì một tiếng “Anh” hiếm hoi từ Lâm Thiên Thiên.
“Anh có.” Tần Chiêu lấy bật lửa trong túi ra đưa cho cậu, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay mềm như đậu hũ ấy.
Lâm Thiên Thiên không để ý, quay người đi ngay, cũng không thấy ánh mắt chuyên chú và nóng bỏng Tần Chiêu dõi theo sau lưng mình. Bọn trẻ vừa thấy có bật lửa liền reo hò nhảy nhót, kéo tay Thiên Thiên chạy đi.
Trong lòng, Lâm Thiên Thiên nghĩ người chín chắn, trầm ổn như Tần Chiêu chắc chẳng hứng thú nửa đêm cùng bọn nhóc chơi pháo. Nhưng cậu vẫn ngoái lại dặn một câu “em cảm ơn ạ” rồi vội vã bị lôi đi.
Ký ức nửa năm trước ấy chợt ùa về, khiến cái oi ả hiện tại như bị thả vào ly nước đường ướp lạnh — mát dịu mà ngọt ngào.
Thật ra hôm đó chẳng phải tình cờ Tần Chiêu xuống lầu giúp đỡ. Anh đã lén đứng bên cửa sổ nhìn Thiên Thiên từ lâu, sau đó mới lục tìm khắp nơi để lấy được chiếc bật lửa từ dưới gầm bàn trà, rồi mới giả vờ “tình cờ” bước ra.
Cảm xúc của kẻ thầm yêu luôn dễ dàng dậy sóng bởi những chi tiết nhỏ nhặt. Tần Chiêu cũng chẳng ngoại lệ.
Điều duy nhất ngoại lệ, chính là dù trong lòng dậy lên bao tình cảm, ngoài mặt anh vẫn không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ đành trở thành “cậu anh hàng xóm” nghiêm nghị, có phần đáng sợ trong mắt Lâm Thiên Thiên.
Hai người cùng đi chung một thang máy để về nhà. Vài chục giây thôi mà dài như cả thế kỷ. Thiên Thiên tựa lưng sát vào thang máy, ngón tay vẽ vòng tròn lên kim loại, chỉ sợ phát ra tiếng. Khi cửa mở, cậu lập tức bước nhanh ra, hệt như chạy trốn, đến cửa nhà mới dám quay lại nói:
“Anh ơi, em về trước đây.”
Tần Chiêu chỉ khẽ gật đầu, vẫn ít lời như thường.
Thiên Thiên đóng cửa, dựa lưng thở phào nhẹ nhõm. Từ bếp, Diêu Lệ ló đầu ra, thấy con trai như vừa thoát nạn thì khó hiểu hỏi:
“Sao thế? Ai đuổi giết con à?”
Cậu lúng túng đưa chai giấm cho mẹ:
“Mẹ ơi, chai giấm đây ạ!”
Nói xong, Lâm Thiên Thiên vội chạy về phòng mình.
Vừa ngã phịch xuống giường, nệm nhún xuống làm cậu ngẩng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn tuýp trên trần, tay phải đập nhẹ ngực để lấy lại hơi thở.
Chiếc điện thoại vứt trên giường lúc này rung lên hai cái. Thiên Thiên cầm lấy, vừa nhìn đã thấy thông báo từ Weibo – tài khoản đặc biệt theo dõi.
RT_: Đã trở lại, phát sóng trực tiếp khôi phục.