“Chuyện này, chẳng lẽ tôi nên hỏi cô mới phải sao?” Giọng điệu Đường Tịnh vô cùng bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhíu một chút. Chỉ là ánh mắt hờ hững quét qua người phụ nữ kia, mang theo mấy phần cao ngạo, “Vì sao cô lại xuất hiện trong phòng nghỉ của vị hôn phu tôi?”
Ba chữ “vị hôn phu” vừa thốt ra, sắc mặt người phụ nữ kia lập tức trắng bệch. Cô ta há miệng, thở gấp, vài lần muốn mở lời nhưng lại thôi.
Đường Tịnh giơ tay, ra hiệu cho cô ta ngậm miệng:” Cô thường xuyên tới đây sao?”
Thực ra, từ lúc người phụ nữ này bước vào văn phòng tổng tài, Đường Tịnh đã tỉnh. Trong bóng tối đã ngồi lâu, đôi mắt cô có thể thấy rõ vài thứ, ví dụ như động tác quen thuộc của người này. Quen đến mức không cần bật đèn vẫn rõ ràng từng món trong phòng nghỉ.
Người phụ nữ chần chừ một lúc lâu, mới gật đầu, sau đó lại vội vàng nói: “Ngài đừng hiểu lầm, tôi tới đây là để quét dọn giúp Mộ tổng.”
Đường Tịnh cười nhạt: “Ồ… cởi sạch quần áo để quét dọn sao? Người hầu cùng chủ nhân chơi trò gì thế?”
Mặt người phụ nữ lập tức đỏ bừng, có vẻ ấm ức muốn biện giải, nhưng lại e ngại thân phận đối phương, không dám nhiều lời.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng giày da giẫm trên sàn cẩm thạch. Tiếp đó, tay nắm cửa bị ấn xuống, cánh cửa phòng nghỉ mở ra.
Mộ Thời Hàn một tay kéo cà vạt, một tay đặt trên tay nắm cửa, nhìn thấy trong phòng nhiều thêm một người, liền nhíu mày.
“ Hạ Tiểu Mạt, sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt hắn đảo qua bộ quần áo rơi trên đất và túi giấy đặt cạnh, trong lòng bỗng sinh ra bực bội —— lại nữa.
“ Tôi… tôi vô ý làm đổ cà phê lên người, nên mới tới đây thay quần áo. Mộ tổng, tôi không biết vị hôn thê ngài ở đây.” Hạ Tiểu Mạt đôi mắt đỏ hoe, nhìn Mộ Thời Hàn đầy uất ức xen lẫn xấu hổ, “ Tôi đã giải thích với vị tiểu thư này, chỉ là cô ấy hình như hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta.”
Đường Tịnh chậm rãi vén chăn bước xuống giường, khoanh tay nhìn người phụ nữ đang ra vẻ đáng thương kia, rồi chuyển ánh mắt sang Mộ Thời Hàn:
“Vị tiểu thư này nói, cô không biết anh có vị hôn thê, phải chăng anh chưa từng nói với cô ta?”
Mộ Thời Hàn đưa Đường Tịnh tới công ty vốn là để tuyên bố mình đã có chủ, chứ không phải để gặp phải mấy tình huống khó xử này.
Đường Tịnh lại nói: “Xem ra, giữa Mộ tổng và vị Hạ tiểu thư này cũng có chút chuyện cũ. Hai người tự giải quyết đi, tôi ra ngoài chờ.”
Nói xong, cô không buồn nhìn Hạ Tiểu Mạt thêm lần nào nữa, lập tức bước ra cửa.
Đường Tịnh nói: “Tuy dáng người cô quả thật không tệ, nhưng… giữa chúng ta hình như cũng không hợp để nói chuyện chân thành thế này?”
Người phụ nữ kia luống cuống, vội nhặt lấy chiếc váy trong túi giấy rơi dưới đất. Vì quá khẩn trương, hơn nửa ngày mới mặc xong. Cô ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Đường Tịnh:
“Thực, thực, thực xin lỗi, tôi không biết ngài là vị hôn thê của Mộ tổng. Hắn chưa từng nói hắn có vị hôn thê. Không, không phải… ý tôi là…”
Cái Hạ Tiểu Mạt này vốn là nữ chính kiểu “tiểu bạch hoa”, cốt truyện chẳng khác nào trò đùa: bị cấp trên gây khó dễ, làm đổ cà phê, trốn vào phòng nghỉ tổng tài thay quần áo, rồi “tình cờ” bị tổng tài bắt gặp. Sau đó, như tiểu thuyết bá đạo tổng tài thường viết, từ đó mở ra một đoạn tình yêu “tình cờ gặp gỡ”.
Ngươi hỏi, vì sao cô ta không vào phòng khác mà lại chọn phòng nghỉ tổng tài để thay đồ? Tất nhiên là vì cô ta thầm yêu tổng tài, bình thường vẫn hay lén tới đây. Cô ta nghĩ giờ này tổng tài không trở về, chỉ mượn tạm một chút, dù có bị phát hiện thì cũng chẳng sao, thậm chí còn có thể nảy sinh tình cảm. Những tiểu thuyết bá đạo tổng tài đều viết như thế cả.
Ngươi nói cô ta nghĩ quá mơ mộng? Thật ra chỉ là núp dưới vỏ bọc “ngây thơ, đơn thuần” để che giấu tư tâm mà thôi.
“Chẳng có cái chuyện cũ nào hết.” Mộ Thời Hàn vừa lúc Đường Tịnh định quay đi, liền nắm lấy cánh tay cô. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn Hạ Tiểu Mạt, những lời nói nửa thật nửa giả kia, hắn hiểu rõ cả.
“Đi đến phòng nhân sự tính lương đi. Cô không đủ năng lực để ở lại Mộ thị.”
Hạ Tiểu Mạt mặt cắt không còn giọt máu, kinh ngạc nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ phụ bạc:
“Tại sao? Mộ tổng, ngài không thể đuổi việc tôi. Vị hôn thê tiểu thư này hiểu lầm, tôi và ngài không có gì cả. Tôi thật sự không thể mất công việc này, chẳng lẽ ngài không thấy như vậy quá đáng sao?”
Đường Tịnh nhếch khóe môi, vốn muốn cười nhưng chẳng thể cười nổi:
“Hạ tiểu thư, từ đầu tới cuối, tôi chưa từng bảo vị hôn phu tôi đuổi việc cô. Cô đem hết oán trách trút lên tôi, chẳng phải cô mới là người quá đáng sao?”
Hạ Tiểu Mạt nghe vậy, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, không cam lòng nói:
“Nhưng nếu không phải vì cô, Mộ tổng sao lại đuổi việc tôi!”
Mộ Thời Hàn lạnh nhạt đáp:
“Đuổi việc cô, là vì năng lực cô không đủ. Cô chỉ là thực tập trợ lý, hết lần này đến lần khác dùng thang máy chuyên dụng của tổng tài, công việc thường xuyên mắc lỗi, ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng làm không xong. Thậm chí, cô còn tự tiện vào phòng nghỉ của tôi khi chưa được cho phép. Một nhân viên như vậy, Mộ thị không thể giữ.”
Hạ Tiểu Mạt không phục: “Nhưng ngài chưa từng trách phạt tôi. Ngài luôn bao dung tôi, không đuổi tôi khỏi thang máy, cũng không vì sai lầm công việc mà nổi giận với tộ.”
Nghe vậy, Đường Tịnh nhướng mày, nhìn sang Mộ Thời Hàn, giọng đầy ngụ ý:
“Thì ra vị hôn phu của tôi lại bao dung một thực tập sinh như thế.”
Mộ Thời Hàn đưa tay xoa tóc cô, khẽ nói bên tai: “Đừng nháo.”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Hạ Tiểu Mạt, sắc mặt lạnh như băng:
“Không đuổi cô khỏi thang máy là tôi giữ lễ. Cô vốn không phải cấp dưới trực tiếp của tôi, tôi đã nhiều lần nhắc cấp trên của cô. Nhưng nhìn dáng vẻ này, cô không hề nghe theo. Nếu không phải cấp trên cô nể tình thực tập sinh, cô nghĩ cô còn có thể ở đây sao?”
Hạ Tiểu Mạt tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã:
“Mộ tổng… có phải những kẻ như chúng tôi vốn chẳng có quyền gì? Các người đứng trên cao, sao hiểu được nỗi khổ của chúng tôi. Ngài chỉ một câu đã cướp đi công việc của tôi. Tôi không ngờ ngài lại là người như vậy, tôi tưởng ngài khác biệt…”
Đường Tịnh trong lòng thầm cười: Hay lắm, bắt đầu chuyển sang thù hận giai cấp rồi. Đúng là giả vờ đơn thuần!
Mộ Thời Hàn đã mất hết kiên nhẫn, ôm chặt vai Đường Tịnh, dắt cô đi ra:
“Xin lỗi, quấy rầy em nghỉ ngơi.”
Đường Tịnh nhìn hắn chăm chú. Người này quả thật không hề bị những lời hoa mỹ kia lay động. Trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài khác, nam chính nghe vậy thế nào cũng sẽ rung động, nghĩ đối phương “đơn thuần, lương thiện, kiên cường, đặc biệt”.
Trong lòng Đường Tịnh thoáng nghĩ, nếu đổi lại là Tống Sơ Tịnh ở đây, hẳn cũng sẽ nói:
“Không cần xin lỗi, Mộ tiên sinh.” Cô hất tay Mộ Thời Hàn đang đặt trên vai mình:
“Tôi phải về. Về chuyện hôn ước, tôi nghĩ chúng ta nên xem xét lại thì hơn.”
Tống Sơ Tịnh không phải Đường Tịnh. Cô không biết cốt truyện, cũng không biết mình chỉ là nữ phụ độc ác. Từ nhỏ được nuôi dạy trong gia đình danh giá, cô kiêu ngạo, thông minh, mạnh mẽ. Với cô, một vị hôn phu không chung thủy, không đáng tồn tại.
Cánh tay Đường Tịnh bị giữ chặt. Mộ Thời Hàn cảm thấy nếu buông ra, sẽ xảy ra điều hắn tuyệt đối không muốn thấy.
Hắn quay đầu, nhìn Hạ Tiểu Mạt còn đang khóc, giọng băng lãnh:
“Cút! Tôi nghĩ Hạ tiểu thư cũng không muốn bị người ta cưỡng chế đuổi ra khỏi Mộ thị.”
Hạ Tiểu Mạt run rẩy, vội vàng nhặt quần áo rơi dưới đất, như con thỏ nhỏ hoảng loạn mà chạy khỏi văn phòng tổng tài.
Trong phòng chỉ còn lại Đường Tịnh và Mộ Thời Hàn. Hắn đưa tay kéo cô lại, nhìn thẳng vào mắt, nghiêm túc giải thích:
“Tôi và người phụ nữ kia thật sự không thân.”
Đường Tịnh thản nhiên:
“Ồ… cũng chỉ là thường xuyên giúp anh thu dọn phòng nghỉ, tiện thể thay đồ ở đây. Quả thật là không thân.”
Trong lòng Mộ Thời Hàn bùng lên một tia tức giận:
“Tôi cũng không biết mấy chuyện đó. A Tịnh, tôi không cần phải lừa em. Lui một bước mà nói,em nghĩ khẩu vị của tôi thấp đến mức ấy sao?”
Đường Tịnh không nao núng:
“Vị Hạ tiểu thư kia dáng người không tệ, gương mặt cũng được. Một nhân viên kém cỏi như thế mà vẫn giữ được lâu, Mộ tiên sinh, đừng xem người khác là ngốc.” Cô lại lùi thêm một bước, định gỡ tay hắn ra. Nhưng lực hắn quá mạnh, cô nhất thời không thoát được:
“Xin buông tay. Lôi kéo như vậy, không đẹp mắt.”
Mộ Thời Hàn hít sâu, nén giận:
“Phải thế nào em mới tin tôi?”
Đường Tịnh lạnh lùng:
“Đây không phải chuyện tin hay không. Tôi chỉ không muốn sau này lại có thêm một người phụ nữ trần trụi chất vấn tôi vì sao xuất hiện ở đây.” Cô từng ngón từng ngón gỡ tay hắn ra:
“Nếu Mộ tiên sinh không xử lý được việc riêng, vậy chuyện hôn ước này, chúng ta nên bàn lại thì hơn.”
Nói rồi, cô hất tay hắn, lập tức bước ra cửa. Nhưng thân ảnh hắn còn nhanh hơn, một tay đóng cửa, vây cô giữa cánh cửa và thân mình.
Mộ Thời Hàn: “Không được. Có vấn đề gì, chúng ta giải quyết ngay. Tôi luôn nghiêm túc với hôn ước này. A Tịnh, cho dù có hiểu lầm gì, cũng không thể lấy hôn ước ra làm trò đùa.”
“Tôi không đùa với anh.” Đường Tịnh rất nghiêm túc, sắm vai một tiểu thư hào môn phát hiện vị hôn phu có khả năng ngoại tình, phản ứng như thế là điều hiển nhiên.
“Em đi với tôi!” Mộ Thời Hàn nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi văn phòng tổng tài. Bên ngoài, đám trợ lý vốn đang bàn tán sôi nổi, lập tức im bặt.