Phương Ấu Miên chỉ hơi nghiêng người, tỏ rõ dáng vẻ bất đắc dĩ, không thể không để hắn bước vào.
Chiếc áo khoác trên vai nàng vốn là y phục hắn sai người đặt may riêng, lúc này khoác lên người nàng lại rộng thùng thình, vạt áo kéo dài gần chạm đất.
Dẫu nàng đã cố siết chặt thắt đai, song vẫn không thể khép kín, phần cổ áo buông lơi để lộ ra làn da trắng mịn nơi gáy. Vệt da non nớt ấy, bao lần từng in dấu vết bàn tay hắn, mỗi khi nhớ lại đều khiến hắn khó lòng kiềm chế.
Thỉnh thoảng, dấu vết để lại còn kín đáo đến mức nàng cũng chẳng hay, chỉ có tiểu nha hoàn sợ nàng ngượng ngùng, mới dùng son phấn nhẹ nhàng che đi.
“Ta vẫn nên đứng ngoài là được, Miên Miên chỉ cần cho phép ta thủ ở cửa thôi.”
Dụ Lẫm cất giọng, tỏ ý muốn vào nhưng lại giả vờ thoái thác.
Đô đốc đại nhân từng lăn lộn chốn quan trường bao năm, dĩ nhiên hiểu rõ đạo lấy lui làm tiến. Trước nay hắn nghĩ chỉ cần thành tâm đối đãi, tình cảm rồi sẽ bền lâu. Nhưng Miên Miên quá mức thông minh, nếu không biết khéo léo nhường nhịn, e rằng khó lòng khiến nàng xuôi theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT