Sợ Dụ Lẫm lại trách mình che giấu, Phương Ấu Miên vội vã giải thích, giọng mang theo uất ức:
“Tổ mẫu, mẫu thân, rồi cả cha chồng đều mong ngóng có hài tử, thường ngày không ngừng thúc giục. Phu quân cũng từng nói muốn, ta làm vợ sao dám trái ý trưởng bối? Bất đắc dĩ, chỉ có thể lén uống thuốc tránh thai mà thôi.”
Nàng nói, dáng vẻ ủy khuất như hoa gặp mưa, khiến bao nhiêu hờn giận trong lòng Dụ Lẫm phút chốc tan thành mây khói. Trong ngực hắn dường như có một dòng nước xiết, cuốn đi hết những nghi ngờ còn sót lại.
Hắn chợt nhớ, nàng tuổi nhỏ đã chịu cảnh tang mẹ, trưởng thành trong cảnh khốn khó, khó trách nàng không muốn, không dám sinh hài tử.
“Còn chuyện Xuyên Phúc Lâu,” nàng lại nhỏ nhẹ phân trần, “thiếp không phải cố ý thoái thác, mà vì đã nhiều năm không gặp Thấm Nghi. Nàng khó khăn lắm mới đến Doanh Kinh một chuyến, thiếp vốn định bẩm báo thẳng với phu quân, nhưng ngặt nỗi chàng đã hẹn cùng đồng liêu uống rượu. Thiếp sợ nếu nói ra, phu quân lại vì thiếp mà thất tín, để người ta chê cười, nên mới đành lựa hạ sách. Còn chuyện thiếp say rượu nói lời hồ đồ… cũng không phải thật lòng muốn cùng phu quân hòa ly.”
Nàng cúi mặt, nhỏ giọng thêm:
“Lục Như An vốn là người trong lòng của Thấm Nghi. Nàng trêu ghẹo thiếp, thiếp chỉ đáp lại một câu đùa cợt, chứ nào có ý ấy…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play