Cơn mưa mùa thu mang theo gió lạnh.
Ban đêm mưa, sáng hôm sau thời tiết lạnh hơn thường ngày.
Hiện tại Minh Trăn đã chuyển đến trong viện của phu nhân An Quốc công, bên người có thêm hai nha hoàn. Hai nha hoàn này đối xử với Minh Trăn rất lạnh nhạt, mà nàng lại không cảm nhận được, chỉ cảm thấy mỗi ngày không có người đánh mắng mình, lại còn được ăn uống no nê là đã hạnh phúc lắm rồi.
Duy nhất một điều chính là thái độ của phu nhân đối với nàng, không hề hòa ái dễ gần như ngày đó. Bây giờ phu nhân đã khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, lặng lẽ nhìn Minh Trăn, dù cô bé không hiểu chuyện đến mức nào cũng sẽ mơ hồ cảm nhận được phu nhân không thích nàng.
Là A Trăn làm sai chỗ nào sao?
A Trăn cũng không biết.
Trời lạnh sẽ có thêm y phục mới, dù La thị không thích Minh Trăn cũng sẽ không ngược đãi nàng như Liên thị ngày trước.
An Quốc công có rất nhiều cơ thiếp, mỗi người sinh một đứa nhỏ đã có đến bảy tám đứa. Riêng có cơ thiếp dễ mang thai, có thể sinh hai ba đứa nhỏ, gần đây nhất còn có hai tiểu thiếp có thai. Nhưng con trai lại tương đối ít, phần lớn là con gái mà thôi, thân thể La thị không tốt nên dưới gối cũng chỉ có một Lục tiểu thư Minh Oái.
Bốn tiểu thư trước đó đều là thứ nữ, mấy năm trước đã xuất giá, đều làm chính thê, những tiểu thư khác đều được các di nương khác nuôi bên người, tuổi tác vẫn còn nhỏ.
Mấy tiểu công tử vẫn đang đi học, bình thường nhóm huynh muội rất ít gặp mặt.
Dù ở chung một chỗ nhưng đãi ngộ của Minh Oái tốt hơn Minh Đạt nhiều lần. Đích thứ khác nhau, nàng ấy là đích nữ, tất cả những điều tốt nhất đều dành cho nàng ấy. Điểm này ngay cả Minh Nghĩa Hùng cũng ngầm thừa nhận.
Minh Trăn không cảm giác được những chuyện này, mặc y phục như thế nào, ăn gì, đeo trang sức gì nàng cũng không phân biệt được tốt xấu, nàng cũng không quan tâm đến những chuyện này, đối với Minh Oái, A Trăn xem đó là tỷ tỷ của mình.
Nhưng gần đây Minh Oái nhìn Minh Trăn rất không vừa mắt.
Một trong những nguyên nhân chính là do Chu ma ma chết, trong mắt Minh Oái, Chu ma ma bị Minh Trăn hại chết.
Nguyên nhân chính thứ hai là Minh Trăn dọn đến nội viện La thị ở, Minh Oái không muốn thứ nữ như Minh Trăn ở bên người phu nhân. Phu nhân nuôi dưỡng con cái khác với việc di nương nuôi dưỡng con cái, Minh Oái hiểu rõ chuyện này nên nàng ấy không muốn Minh Trăn mượn danh nghĩa La thị để nâng cao giá trị bản thân mình.
...
Quan viên năm ngày thượng triều sẽ được nghỉ một ngày, là ngày nghỉ hưu mộc (1), chính là ngày hôm nay. Buổi sáng An Quốc công nhận được bái thiếp của phủ Tần vương, ông ấy ngồi ở hoa viên trong phủ uống rượu làm thú vui, chờ Tần vương đến chơi.
(1) ngày nghỉ trong tuần của quan viên.
Hai vị hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vua nhất là đích hoàng tử Tần vương điện hạ, vị còn lại là Tứ hoàng tử dưới gối quý phi.
Hoàng đế thiên vị quý phi nên cố ý lập Tứ hoàng tử làm thái tử. Nhưng xuất thân của quý phi tầm thường, mấy năm nay phụ thân và huynh trưởng của nàng ta được đề bạt đi lên cũng không tài giỏi mấy. Còn tư chất của Tứ hoàng tử cũng bình thường.
Phía sau Tần vương điện hạ có gia tộc Vũ Văn ủng hộ. Ngoại tổ phụ Tần vương điện hạ là Đại Tư Mã (2) trên triều, lúc trước hoàng đế dựa vào thế lực của gia tộc Vũ Văn mới có thể đăng cơ, đáng tiếc sau này hắn ta vắng vẻ hoàng hậu, sủng ái quý phi khiến gia tộc Vũ Văn bất mãn.
(2) là một tên chức quan được thiết lập thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Trong một thời gian, chức vị này ở hàng Tam công, có thời kỳ còn tương đương tể tướng.
An Quốc công cũng giống như các đại thần có tầm nhìn xa khác, đều cho rằng Tần vương có khả năng lên ngôi vị nhất. Nhiều đại thần dù biết Tần vương có tài, cũng đối với Tần vương rất cung kính nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ ủng hộ Tần vương.
Đối với nịnh thần mà nói, một đế vương mềm yếu không có chủ kiến hữu ích hơn đế vương anh minh quả quyết.
An Quốc công không đi theo Tần vương không phải vì ham muốn cá nhân, mà ông ta cũng không phải là tiểu nhân gian tà trên lừa dưới gạt.
Sở dĩ Minh Nghĩa Hùng giữ vị trí trung lập, thứ nhất là vì trời sinh An Quốc công ngạo mạn, không muốn kết bè kết cánh. Thứ hai, ông ta không ưa phẩm hạnh của Tứ hoàng tử, còn đối với Tần vương thì...
Tuổi Tần vương còn nhỏ, chỉ mới mười ba tuổi nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ lạnh lùng khiến Minh Nghĩa Hùng cảm thấy bất an.
Những năm gần đây có đám đạo tặc chiếm núi làm vua, ức hiếp bách tính, dường như còn có ý tạo phản. Triều đình phái quân đội đi tiêu diệt, bên trong đám phản tặc đó có cao thủ võ nghệ cao cường lại tinh thông quân sự, bọn họ dựa vào ưu thế địa hình nên liên tục đánh bại quân đội triều đình.
Mùa đông năm ngoái, quý phi cố ý khiến Tần vương khó xử, cho nên cố tình thổi gió bên tai hoàng đế để hoàng đế phái Tần vương dẫn ba ngàn tinh binh đi trấn áp. Hoàng đế thiên vị quý phi cho nên ngay lập tức hạ lệnh cho Tần vương ra trận, chúng thần không đồng ý, gia tộc Vũ Văn cũng kiên quyết không đồng ý, ai cũng không đồng ý để thiếu niên Tần vương tuổi nhỏ này đi làm chuyện quan trọng nguy hiểm này.
Nhưng Tần vương nhận chỉ, không đến hai tháng, hắn sử dụng diệu kế khiến nội bộ của đám phản tặc này rối loạn... Kế sách làm phản tặc rối loạn này không phải mưu sĩ chưa từng nghĩ tới nhưng nội bộ đối phương vững như thành đồng, quyền tiền sắc đẹp đều không làm bọn họ lung lay.
Tần vương lại thành công, hắn bí mật điều tra tính tình từng thủ lĩnh một, một kế "hai trái đào giết ba dũng sĩ" (3), làm cho nội bộ đối phương lục đục, không phục lẫn nhau. Sau đó Tần vương dẫn binh lính đi công phá sơn trại, tự tay chém đầu thủ lĩnh phản tặc rồi một đêm giết mấy trăm sơn tặc.
(3) ví với việc mượn dao giết người.
Chuyện này qua đi, bách tính khắp nơi đều ủng hộ Tần vương, võ tướng quen biết Tần vương cũng phục tùng hắn.
Điều khiến An Quốc công kiêng kị nhất không phải là việc hoàng đế trao binh quyền cho Tần vương mà không lấy lại được, cũng không phải là mưu trí của Tần vương.
Ông ta tự mình đi hỏi thăm, mấy tháng Tần vương đối phó với phản tặc, tâm trạng dường như không được tốt, lúc đối chiến trút hết lửa giận ra, mấy trăm người ở sơn trại, hơn nửa đều do chính tay Tần vương chém chết.
Tuổi còn trẻ đã dám đại khai sát giới, sau này cầm quyền sẽ như thế nào...
An Quốc công không dám tưởng tượng được.
Tóm lại, Tần vương lộ rõ tài năng cũng không phải là người An Quốc công yêu thích.
An Quốc công tự mình rót rượu, uống được vài chén, tâm sự trở nên nặng nề, lúc này giọng Dư Trúc vang lên: "Lão gia, xe ngựa của Tần vương điện hạ đã đến."
Trước kia An Quốc công là tướng võ, thân hình ông khôi ngô cao lớn, trong triều rất ít người cao hơn hắn, nay Tần vương đã cao đến cằm An Quốc công. Nhưng dáng người Tần vương cao lớn gầy gò, vẫn còn là thân hình của một thiếu niên không cường tráng như An Quốc công.
Tần vương mặc thường phục, lúc đi mang theo một cơn gió lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ cũng lạnh nhạt, sau khi thấy An Quốc công thì đưa tay ra đỡ An Quốc công, ngăn cản ông ấy quỳ xuống hành lễ: "Minh đại nhân không cần đa lễ, hôm nay Cô có việc muốn nhờ nên đành quấy rầy một phen."
Minh Nghĩa Hùng chắp tay: "Tần vương điện hạ cố ý đến chơi, khiến hàn xá bồng tất sinh huy (4), đây là vinh hạnh của lão thần, mời ngồi."
(4) ý chỉ khách quý đến nhà.
Sau khi Kỳ Sùng ngồi xuống, nhận lấy tách trà của gã sai vặt dâng lên sau đó hắn lấy nắp khều nhẹ lá trà, nước trà trong veo, lá trà thơm nức mũi. Kỳ Sùng khẽ nhấp môi một ngụm rồi buông tách trà xuống, nói: "Tháng sau chính là đại thọ tám mươi tuổi của Ngụy Quốc công, Cô đang khổ sở suy nghĩ xem nên đưa lễ vật gì thì tốt."
Ngụy Quốc công đã sớm rời triều đình, ông chính là trưởng bối của Minh Nghĩa Hùng, trước kia dìu dắt Minh Nghĩa Hùng rất nhiều. Kỳ Sùng mượn chuyện này hỏi hắn, cũng xem như là hỏi đúng người.
Nhưng con cháu của phủ Ngụy Quốc công bất tài, hiện tại đã suy yếu đi nhiều nên không lọt vào mắt Kỳ Sùng. Lần này Kỳ Sùng tới, ý chính vẫn là muốn lôi kéo Minh Nghĩa Hùng.
Minh Nghĩa Hùng cười cười: "Làm khó điện hạ còn nhớ chuyện này, lão nhân gia Ngụy Quốc công người thích sưu tầm thư họa thư pháp."
Hai người nói chuyện với nhau hồi lâu, nửa canh giờ sau, phòng hoa của Minh Nghĩa Hùng đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, Kỳ Sùng ở lại hoa viên uống trà.
Tuy Minh Nghĩa Hùng là hán tử cao lớn thô kệch nhưng lại rất thích hoa lan, trong phòng hoa trồng rất nhiều loại phong lan quý hiếm, những cây phong lan này đều do Minh Nghĩa Hùng phí hết tâm tư mới lấy được, có tiền nhưng không mua được.
Kỳ Sùng uống xong một ly trà, Lý Phúc đứng bên cạnh nói: "Nếu là người khác, đừng nói phòng hoa bị cháy, dù cho khố phòng có cháy cũng không dám không nói một câu đã để ngài ở đây, vô duyên vô cớ đắc tội ngài. Vị Minh đại nhân này đúng là, ôi..."
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (5), Kỳ Sùng cũng không phải là người hẹp hòi, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.
(5) Biển dung nạp trăm sông mà trở nên rộng lớn. Ý nói làm người nên học cách bao dung.
Mặc dù Minh Nghĩa Hùng là người thẳng thắn nhưng trong lòng vẫn có rào cản không phải là người không hiểu cách đối nhân xử thế. Nếu như người ở đây là hoàng đế thì chắc chắn hắn sẽ không vội vàng rời đi như vậy, nói cho cùng, vẫn là do địa vị của Kỳ Sùng chưa đủ để trấn áp đối phương.
"Không sao." Kỳ Sùng lạnh nhạt nói: "Lát nữa đi hỏi thăm xem An Quốc công tổn thất nhiều ít thế nào, chọn một ít kỳ hoa dị thảo ở phủ Tần vương đưa đến."
Mẹ đẻ Kỳ Sùng là hoàng hậu, đất phong là đất Tần, sau lưng lại có gia tộc Vũ Văn ủng hộ, quan phủ nội vụ nhìn thì tưởng là người của quý phi nhưng thực ra lại nghe theo sự sắp xếp của Kỳ Sùng. Đối với Kỳ Sùng, kỳ trân dị bảo gì trong thiên hạ cũng chỉ là vật nhìn như chộ mà thôi, không hiếm lạ là bao.
Lý Phúc cười cười: "Vâng. Điện hạ, ngài mặc đơn bạc, hôm nay gió hơi lạnh, hay là đi một vòng tham quan chút nhé.”
Thực ra y không lo Kỳ Sùng lạnh, dù hiện giờ Kỳ Sùng đang mặc áo mỏng nhưng võ công điện hạ cao cường, tinh thần và thân thể cực kỳ khỏe mạnh, mùa đông cũng mặc rất gọn gàng. Là Lý Phúc lạnh, gió thổi qua khiến y rét đến rùng mình.
An Quốc công rất có tình thú, rượu ngon, mỹ nhân, còn nuôi cả chim chóc hoa cỏ, những thứ này không hợp với bề ngoài thô tục của Minh Nghĩa Hùng chút nào. Cảnh trong hoa viên rất đẹp, khác hoàn toàn với quang cảnh trang nghiêm trong phủ của những người khác, hoa viên của An Quốc công tinh xảo xinh xắn, màu sắc mộc mạc.
Lý Phúc đi sau lưng Tần vương, "chậc chậc" hai tiếng: "Cũng không tệ."
Qua một cánh cửa thùy hoa (6), đột nhiên Kỳ Sùng nghe được tiếng cười vui vẻ của con nít.
(6) một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Tiểu cô nương đang nói chính là Ngũ tiểu thư của An Quốc công phủ, Minh Phù, năm nay chín tuổi, da hơi đen nhưng ngũ quan dễ chịu, nhìn xinh đẹp lại lanh lợi.
Minh Phù cười hì hì với Lục tiểu thư Minh Oái: "Hôm qua nhị ca bắt được một con thỏ bị què chân liền đưa cho đồ ngốc kia, cả hai đều có bệnh, ở cạnh nhau đúng là hợp lý.”
Minh Oái hừ lạnh một tiếng: "Kẻ ngốc như nàng ta thì sao xứng nuôi thỏ chứ, còn không thông minh bằng con thỏ."
Minh Phù phụ họa nói: "Đúng vậy, tỷ đã nói rồi, lúc nãy nàng ta ôm con thỏ nhỏ đi ăn cỏ, con thỏ nhỏ què một chân, nhảy thế nào cũng vẫn đứng nguyên tại chỗ, tỷ nói Trịnh ma ma giẫm chết nó. A Trăn vẫn còn đang khóc, hai mắt cũng sưng lên rồi, đến lúc về, phu nhân nhất định sẽ nói dung nhan nàng ta không ngay ngắn, không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các."
Các cô nương được nha hoàn vây quanh đi qua, lưu lại một làn gió thơm ngát.
Lý Phúc nhạt nhẽo cười cười, nheo mắt nhìn sắc mặt Kỳ Sùng, sau đó nói với hắn: "Những tiểu nha đầu này nhỏ như vậy mà đã lợi hại như thế, đúng là khó lường, sau này gả đến nhà ai cũng đều là đương gia chủ mẫu khôn khéo."
Không chỉ trong cung mới mạnh được yếu thua, mà ngay cả những gia đình bình thường, các tiểu cô nương cũng đấu chọi nhau như chọi gà.
Kỳ Sùng không thích kẻ yếu, nghe được đồ ngốc bị khinh thường, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Hắn sinh ra đã mạnh mẽ, một con thỏ què chân được Kỳ Sùng nhìn nhiều hơn một chút thì người bên dưới cũng có thể suốt ngày khen đó là thỏ ngọc. Tự mình mạnh mẽ, người bên ngoài mới không dám coi thường. Đối với tiểu cô nương ngay cả một con thỏ cũng không thể bảo vệ được, Kỳ Sùng căn bản chẳng thông cảm chút nào.
"An Quốc công cũng trở về rồi, quay lại thôi.”