Đến gần giờ Hợi (1), An Quốc công mới về.

(1) khoảng 21h đến 23h.

Ông không sang chỗ La thị, thường khi say rượu ông ta sẽ đến phòng Liên thị để nghỉ ngơi nhưng bây giờ Liên thị bị đưa đi, hai tiểu thiếp trẻ tuổi lại có thai, ông ta xoay người về phòng của mình.

Gã sai vặt hầu hạ Minh Nghĩa Hùng tắm rửa thay quần áo, An Quốc công nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, ban đêm Minh Nghĩa Hùng nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, ông khoác thêm áo choàng, thấy có một nữ tử đang ngồi bên cửa sổ.

Nữ tử này mặc một bộ y phục màu trắng, trên mái tóc đen cũng chỉ có một đoá mai trắng trang trí nhưng vẻ đẹp lại khó có thể giấu được như thần tiên dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp của nàng ấy ửng đỏ: "Con của ta đâu? Con bé thế nào? Ta mơ con bé bị người ta đánh chết."

An Quốc công thở dài: "Lan Cơ, là lỗi của ta, là ta không chăm sóc tốt con của nàng."

Lan Cơ che ngực ho khan, tơ máu chảy ra từ khóe miệng, y phục tuyết trắng cũng bị nhuộm đỏ: "A Trăn ở đây chịu khổ, ta ở dưới đất, chết cũng không nhắm mắt."

Nói xong thì đột nhiên móng tay của Lan Cơ dài ra, hai mắt nhỏ máu: “Ta sẽ mang A Trăn đi, con bé đi theo ta sẽ không phải chịu khổ nữa.”

"Không được!"

Minh Nghĩa Hùng kinh hãi hét lên một tiếng rồi choàng tỉnh. Áo trong của ông bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lúc này mới phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.

Đúng là một giấc mơ, cũng chỉ có trong mơ mới có thể nhìn thấy Lan Cơ rơi lệ. Sống mấy chục năm nay, đây cũng là lần đầu tiên Minh Nghĩa Hùng mơ thấy nữ nhân này. Ngày suy nghĩ gì thì đêm sẽ mơ đến cái đó, có lẽ do ban ngày thấy Minh Trăn phải chịu khổ nên ban đêm mới mơ thấy những thứ này.

An Quốc công khoác áo, không ngủ được nữa. Thị vệ gác đêm bên ngoài nghe được tiếng động thì lên tiếng: "Lão gia, ngài muốn đi tiểu đêm sao?"

Minh Nghĩa Hùng tỉnh táo lại: "Dư Trúc, ngươi vào đây."

Một thị vệ khoảng ba mươi tuổi mặc áo xanh đen tiến vào.

Dư Trúc là một trong những tâm phúc của Minh Nghĩa Hùng, mặc dù thời gian bên cạnh Minh Nghĩa Hùng không dài nhưng lại tuyệt đối trung thành với ông, rất được Minh Nghĩa Hùng tín nhiệm.

Dư Trúc ngẩng đầu lên nhìn Minh Nghĩa Hùng: "Lão gia, ngài phân phó gì ạ?”

Cả người Minh Nghĩa Hùng toát mồ hôi lạnh, nhìn giống như gặp ác mộng. Lúc còn niên thiếu, ông ta là một mãnh tướng trấn thủ chiến trường, sống sót từ trong núi thây biển máu, đã trải qua vô vàng cảnh tượng máu tanh, cũng đã vung đao giết người.

Dư Trúc đoán đối phương chắc mơ phải lệ quỷ đến đòi mạng.

Minh Nghĩa Hùng nói: "Ngươi còn nhớ Cửu tiểu thư không?"

Dư Trúc nhẹ gật đầu: "Nhớ ạ.”

Cửu tiểu thư Minh Trăn lớn lên rất xinh đẹp, không giống mấy vị tiểu thư khác trong phủ An Quốc công, mặc dù còn nhỏ nhưng người khác chỉ cần nhìn nàng một cái thì sẽ nhớ đời.

Minh Nghĩa Hùng suy nghĩ một lát rồi nói: "Một thời gian ngắn nữa ta sẽ đưa con bé tới điền trang, sẽ có ma ma và nha hoàn đi theo, ngươi cũng đi theo, tuyệt đối không được để tiểu thư xảy ra bất kỳ chuyện gì."

Sắc mặt Dư Trúc thay đổi: "Lão gia, chuyện này..."

"Ngươi không muốn?"

Dư Trúc quỳ xuống: "Mạng này của thuộc hạ là do lão gia cứu, lão gia nói thuộc hạ làm gì thuộc hạ chết cũng không từ chối. Nhưng người bên ngoài cũng có thể bảo vệ tiểu thư an toàn, thuộc hạ muốn ở bên cạnh để bảo vệ ngài."

"Vì coi trọng ngươi nên mới để ngươi đi bảo vệ tiểu thư. Ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối không được để tiểu thư xảy ra chuyện gì."

Dư Trúc do dự một chút: "Vâng."

...

Đương kim thánh thượng có bảy người con trai, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử do cung phi có phân vị hơi thấp sinh ra, tư chất bình thường, cũng không có nhà ngoại giúp sức nên chỉ được giao cho chức quan nhàn hạ.

Con thứ ba là Tần vương Kỳ Sùng, Kỳ Sùng là con trai hoàng hậu, cũng là người con trai trưởng duy nhất hiện nay, trời sinh Tần vương thông minh, văn võ song toàn, vốn nên được phong làm thái tử nhưng hoàng đế lại thiên vị quý phi nên chuyện lập trữ (2) đùn qua đẩy lại. Vì để trấn an thế lực sau lưng Kỳ Sùng nên sau khi hoàng hậu chết vì bệnh, phong Kỳ Sùng là Tần vương. Năm Kỳ Sùng gần mười ba tuổi đã xuất cung xây phủ, trong triều cũng có chức vụ thật.

(2) lập thái tử.

Lúc này, thị vệ tâm phúc của An Quốc công Minh Nghĩa Hùng, Dư Trúc lại đang ở trong phủ Tần vương.

Lý Phúc đi vào truyền lời: "Điện hạ, cơ sở ngầm sắp xếp bên người Minh Nghĩa Hùng đến."

Ba năm trước, khi Kỳ Sùng mới mười tuổi, lúc đó hắn vẫn còn trong cung, không có khả năng duỗi tay quá dài, không thể đặt cơ sở ngầm của mình bên người quan lại triều thần. Nhưng bây giờ Dư Trúc đúng là thủ hạ của Kỳ Sùng nhưng đây cũng là một câu chuyện khác, về sau lại nói.

"Cho hắn vào."

Dư Trúc giống ngày thường, cách bình phong quỳ xuống: "Thuộc hạ thỉnh an Tần vương điện hạ."

Kỳ Sùng mặc một bộ thường phục màu đen, hắn đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, dù tuổi còn nhỏ nhưng khí tràng quanh thân hắn lại lạnh thấu xương khiến người khác không chịu được mà muốn thần phục dưới chân, hắn không mở mắt, lạnh nhạt nói: "An Quốc công có động tĩnh gì?"

Dư Trúc nói: "An Quốc công phân phó thuộc hạ đi điền trang ở nông thôn."

Dựa vào tính cách của Minh Nghĩa Hùng, nếu như phát hiện Dư Trúc là phản đồ thì chắc chắn ông ta sẽ không đơn giản là đem người điều đi chỗ khác mà sẽ dùng cực hình để bức ra người đứng sau là ai.

Bây giờ Dư Trúc cũng coi như là cánh tay đắc lực của Minh Nghĩa Hùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến ông ta đột nhiên điều Dư Trúc đi?

Gần vua như gần cọp, bây giờ Kỳ Sùng không phải quân vương nhưng tương lai chắc chắn sẽ, Lý Phúc rất am hiểm cách nhìn mặt mà nói chuyện, y nhìn sắc mặt Kỳ Sùng, sau đó nói với Dư Trúc: "Xảy ra chuyện gì? Dư Trúc, ngươi nói rõ ra."

Dư Trúc nói: "An Quốc công có một tiểu thư, vừa chào đời đã không có mẫu thân nên được mang đi nuôi bên người di nương sau đó bị di nương kia ngược đãi. Phu nhân An Quốc công cũng không phải là người lương thiện, ông ta sợ để con gái bên người phu nhân không an toàn nên muốn đưa về nông thôn."

Lý Phúc không nhịn được mà cười, y nhìn Tần vương: "Đây là Minh đại nhân, người suốt ngày chống lại hoàng đế và tể tướng sao, ngay cả con gái mình thương yêu mà cũng không bảo vệ nổi?”

“Thần không thấy là có yêu thương hay không.” Dư Trúc ăn ngay nói thật: "Khụ khụ, tiểu thư này đãbẩm sinh yếu ớt, là một người ngốc."

Lý Phúc hiếu kỳ nghiêng đầu: "Ồ? Nhanh nói cho điện hạ chúng ta nghe."

Dư Trúc vắt óc để sắp xếp từ ngữ miêu tả tiểu cô nương này, y là người thô lỗ, không biết nhiều chữ nên cũng không thể nói lời hoa mỹ, chỉ có thể miêu tả một cách tầm thường: "Xinh đẹp đến mức không giống con ruột của An Quốc công, da trắng như trận tuyết năm ngoái."

Một hồi yên lặng.

Mọi người đều biết da An Quốc công Minh Nghĩa Hùng rất đen, dáng vẻ cao lớn thô kệch, miễn cưỡng coi như là anh tuấn.

Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Miêu tả như vậy rất giống với đứa bé ngày đó chúng ta thấy ở phủ trưởng công chúa."

Lý Phúc nhớ lại, không nhịn được cười mà nói: "Nếu là vị kia thì đúng là không giống Minh Nghĩa Hùng thật, Minh Nghĩa Hùng lớn lên giống như thần giữ cửa, sao lại có thể có cô con gái đẹp mắt như vậy được, không chừng không phải là con ruột."

Mấy năm gần đây, Minh Nghĩa Hùng vẫn luôn ở phía trung lập, quý phi cũng muốn kéo ông ấy về phía mình, Tần vương cũng muốn thu ông vào dưới trướng. Có lẽ có thể dùng chuyện này để uy hiếp Minh Nghĩa Hùng.

Tần vương nói: "Chuyện này giao cho Uất Trì Tịnh đi điều tra rõ ràng. Dư Trúc, ngươi nghe theo phân phó của An Quốc công, trước tiên cứ ở bên cạnh đứa bé này đi."

Dư Trúc chắp tay: "Vâng."

Nửa tháng trôi qua, lúc này Tần vương mới nhận được tin tức thám tử truyền đến.

Lý Phúc mở thư ra, đọc lướt một lần, lắc đầu rồi nói: "Điện hạ, chuyện này phức tạp, Uất Trì Tịnh không điều tra được rõ ràng."

Kỳ Sùng như suy nghĩ gì đó: "Ồ?"

Lý Phúc nói tiếp: "Sáu năm trước, Minh Nghĩa Hùng bị bệ hạ an bài đi tuần tra bảy châu ở phương Bắc, sau khi trở về từ Mẫn Châu thì Minh Nghĩa Hùng mang theo một nữ tử, thân thế lai lịch của nữ tử này không tra được, quan viên Mẫn Châu cũng không biết, chỉ nói đột nhiên trong một buổi sáng ngày nào đó thấy bên cạnh Minh Nghĩa Hùng nhiều hơn một người. Vì nữ tử này bề ngoài mỹ mạo nên không ít người hoài nghi nàng ấy là hồ yêu, cũng có người nghĩ nàng ấy là thần tiên. Minh Nghĩa Hùng chỉ nói với người ngoài rằng nữ tử này họ Bạch, là một nữ tử thanh lâu gặp nạn."

Chữ Uất Trì Tịnh rất xấu nên Kỳ Sùng không thích đọc thư của y. Lý Phúc biết ăn nói, cơ bản đều là y đứng bên cạnh giải thích cho Kỳ Sùng.

Nhìn Tần vương có hứng thú với chuyện này, Lý Phúc nói tiếp: "Trong thư nói dung mạo Bạch thị đẹp như tiên như Cô Xạ thần nhân (3), Minh Nghĩa Hùng mang nàng về kinh thành, ba tháng sau Bạch thị sinh hạ con gái rồi qua đời..."

(3) một câu tục ngữ của Trung Quốc, dùng để miêu tả người con gái đẹp.

Nói đến đây, Lý Phúc cảm thấy có gì đó không đúng, y bấm đốt ngón tay tính thời gian: "Hai người ở chung chưa đến sáu tháng, Bạch thị đã sinh con rồi.”

Kỳ Sùng cười lạnh: "Cô (4) không biết An Quốc công lại thiện tâm đến vậy, chấp nhận nuôi con cái của người khác."

(4) cách xưng hô của vua.

"Nếu như ông ta chìm đắm trong sắc đẹp của Bạch thị thì có thể hiểu được, vì dù sao An Quốc công cũng là người mê sắc đẹp, cơ thiếp trong phủ cũng không ít." Lý Phúc giải thích: "Nhưng sau khi mang Bạch thị về kinh thành, An Quốc công chưa từng ngủ lại phòng của Bạch thị, dường như hai người cũng không ân ái. Hơn nữa, sau khi Bạch thị chết, An Quốc công trực tiếp cho người hỏa táng, chôn cất tro cốt xong cũng không lập bia mộ."

Kỳ Sùng vuốt ngọc ấn trong tay, con ngươi dài hẹp híp lại, lộ ra sự nguy hiểm: "Lần này điều tra có kinh động đến ông ta hay không?"

Lý Phúc lật đến cuối thư: "Hai quan viên biết chuyện năm đó đều bị An Quốc công làm cho ngậm miệng. Lần này dựa vào bản lĩnh cao cường của Uất Trì Tịnh mới tra ra được nguyên do, bên phía An Quốc công cũng đặc biệt chú ý đến. Nhưng dù cho ông ta biết có người tra thì cũng không biết đó là ngài."

"An Quốc công thật thú vị." Kỳ Sùng dùng sức, ấn ngọc giữa ngón tay vỡ thành bột mịn, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén của hắn dường như dịu dàng hơn dưới ánh đèn: "Không cần điều tra Bạch thị nữa, lần này Cô muốn Uất Trì Tịnh toàn lực điều tra An Quốc công."

Lý Phúc ngạc nhiên: "Minh gia là dòng tộc trâm anh thế trụ (4), lại ở ngay hoàng thành, ngoại trừ một số việc trong gia tộc không muốn người khác biết ra thì những chuyện khác gia (5) có lẽ đều biết. Chẳng lẽ bọn họ có bí mật gì lớn sao?"

(4) con cháu của những bậc khai quốc công thần.

(5) cách xưng hô với người trên.

Tuổi Kỳ Sùng không lớn nhưng Lý Phúc cũng không dám coi lời hắn nói là trò đùa, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, Lý Phúc do dự nói: "Minh Nghĩa Hùng không phải nhân vật nhỏ, hoàng đế cũng có mấy phần sợ hắn, điện hạ, nếu như Minh Nghĩa Hùng phát hiện ngài điều tra ông ta, hai bên trở mặt..."

"Uất Trì Tịnh làm việc sẽ không để lại dấu vết."

Mệnh lệnh đã đưa xuống, Lý Phúc chỉ có thể nói cho Uất Trì Tịnh. Y cũng được xem là một trong những thủ hạ của Kỳ Sùng, mặc dù tuổi Kỳ Sùng còn nhỏ nhưng lại rất giỏi lôi kéo khống chế nhân tài.

Ban đầu Lý Phúc hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, về sau y chủ động đi theo Kỳ Sùng. Lý Phúc đi theo Kỳ Sùng vì y cảm thấy Kỳ Sùng có hình tượng của một đế vương. Mấy năm qua, mặc dù hoàn cảnh của Kỳ Sùng không tốt nhưng Lý Phúc cũng không hối hận với quyết định ban đầu của mình.

Kỳ Sùng trưởng thành trước tuổi, lòng dạ sâu không thấy đáy, tâm địa ác độc, thủ đoạn mạnh mẽ, trời sinh sẽ ngồi trên ngôi vua. Chỉ cần cho hắn chút thời gian, mấy năm sau nữa thôi, chưa nói đến vị Tứ hoàng tử vô dụng dưới gối quý phi, ngay cả đương kim hoàng đế cũng khó có thể vượt qua hắn.

Kỳ Sùng lại nói: "Ngày mai Cô muốn đến An Quốc công phủ một chuyến, Lý Phúc, ngươi nhớ thông báo cho Dư Trúc."

"Nô tài đã rõ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play