Lúc đi ngang qua ngọn núi giả, Lý Phúc nghe được tiếng khóc thút thít tinh tế, đối phương khóc đến mức không thở ra hơi, y đang muốn nói cho Tần vương thì đột nhiên nhớ ra nhĩ lực của Tần vương còn tốt hơn mình nhiều. Lý Phúc ngậm miệng không nói.

Đi lên trước vài bước, quả nhiên thấy một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng ôm thỏ nhỏ khóc thút thít.

Vừa nhìn đã nhận ra đó là vị hai người gặp ở phủ trưởng công chúa.

Hai mắt Minh Trăn sưng húp như quả đào, vừa đỏ vừa sưng, mũi cũng hồng hồng, trên khuôn mặt trắng nõn toàn là nước mắt, trên y phục dính rất nhiều bụi đất, nhìn có chút nhếch nhác, nàng vừa khóc vừa nói: "Thỏ nhỏ ngươi tỉnh, thỏ nhỏ tỉnh lại đi..."

Trong tay nàng ôm con thỏ nhỏ đã bị giẫm chết, chắc do Minh Trăn ôm nó vào người nên lông con thỏ không có chút vết bẩn nào.

Kỳ Sùng dừng bước: "Nó đã chết."

Nghe được âm thanh, Minh Trăn ôm chặt con thỏ vào lòng, ngước mắt lên nhìn người vừa đến.

Kỳ Sùng quá cao, Minh Trăn ngồi trên mặt đất nên không thể thấy rõ mặt của đối phương, nàng hoảng hốt ôm chặt thỏ nhỏ, đôi mắt chứa đầy nước mắt, không cần chớp mắt thì nước mắt cũng chảy dọc theo gương mặt rồi.

Con ngươi trắng đen rõ ràng đỏ rực như phải chịu một uất ức cực lớn.

Kỳ Sùng nhìn nàng đáng thương yếu đuối như vậy thì cười lạnh, hơi cúi người xuống: "Có biết cái gì gọi là chết không?"

Minh Trăn ôm con thỏ lắc đầu.

Kỳ Sùng tàn nhẫn nói: "Chết có nghĩa là nó sẽ không bao giờ tỉnh lại."

Minh Trăn ngây người, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Đứa nhỏ này mới chào đời đã không còn mẫu thân, lại bị ngốc, sống với di nương còn phải chịu khổ cực, Lý Phúc cảm thấy đáng thương, nhịn không được mà nói: "Việc gì mà điện hạ phải trêu nàng thế.”

Bả vai Minh Trăn run lên, trong tay ôm con thỏ nhỏ, nước mắt thấm ướt khuôn mặt trắng trẻo.

Kỳ Sùng thấy tiểu cô nương khóc thảm như vậy, không hiểu sao trong lòng lại có cảm xúc sung sướng phức tạp. Chắc do hắn nghĩ mình là người thảm nhất trên đời, quay đầu lại nhìn thì phát hiện rất nhiều người cũng rơi xuống vực sâu như mình.

Khác biệt duy nhất chính là, Kỳ Sùng một thân một mình bò ra từ vực sâu đó.

Hắn đưa tay nắm lấy cằm Minh Trăn, dùng khăn lụa lau mặt cho nàng: "Khó chịu sao?"

Minh Trăn nức nở nói: "Con, con thỏ nhỏ có thể không chết có được không?"

Giọng nói bập bẹ như chưa dứt sữa, đôi mắt ngập nước nhìn Kỳ Sùng đầy chờ mong.

Ánh mắt và giọng nói như vậy khiến Kỳ Sùng cảm thấy thú vị.

Đứa nhỏ này vẫn đang trong tuổi ngây thơ, Kỳ Sùng đưa tay: "Ngươi đưa nó cho Cô, hôm sau Cô sẽ cứu sống nó."

"Cô là ai?" Minh Trăn không hiểu những xưng hô này, giọng nói mang theo sự nức nở hỏi.

"Là ta."

Minh Trăn đưa con thỏ nhỏ trong tay cho Kỳ Sùng, Kỳ Sùng đưa qua cho Lý Phúc.

Đối với Minh Trăn, hắn không muốn kích thích nàng nhiều hơn. Tuổi còn nhỏ, lại là một đứa ngốc, nói nhiều hơn nàng cũng không hiểu được.

Minh Trăn ngừng khóc: "Lúc nào ca ca đưa thỏ nhỏ cho ta?"

"Hôm sau."

Đột nhiên Minh Trăn nhớ ra mình đã từng ăn bánh ngọt của vị ca ca này, lúc ấy ca ca còn cho nàng uống nước.

Vì không hay được đối xử tốt nên Kỳ Sùng mới đối xử tốt với nàng một chút, trong lòng Minh Trăn đã đem hắn trở thành người lương thiện.

Nàng ôm chân Kỳ Sùng: "Ca ca là người tốt."

Kỳ Sùng sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được người khác khen mình là người tốt, đúng là hiếm có.

Lý Phúc đứng bên cạnh cười cười, ánh mắt nhìn đi nơi khác, giả bộ không biết chuyện gì hết.

Trong sự hoang đường này Kỳ Sùng cũng cảm thấy có chút thú vị. Trên đời này chắc chỉ có kẻ ngốc mới coi hắn là người tốt.

Kỳ Sùng cười lạnh: "Thấy ai cũng gọi ca ca tốt sao?"

Minh Trăn thấy hắn cúi người, không biết rằng Kỳ Sùng đang muốn đẩy mình ra mà còn cho rằng hắn muốn ôm mình, nàng giang hai tay ra: "Ca ca ôm một cái."

Ma xui quỷ khiến thế nào, Kỳ Sùng thực sự bế tiểu nha đầu này lên.

Minh Trăn ngồi trên khuỷu tay Kỳ Sùng mới biết chuyện này nguy hiểm thế nào, nàng bị bế lên cao như vậy thì có chút sợ hãi, hai tay túm lấy y phục của Kỳ Sùng, đôi mắt ngập nước nhìn hắn: "Con thỏ nhỏ ăn cỏ, nó tỉnh lại ca ca nhớ cho nó ăn cỏ."

"Được."

Minh Trăn thò tay vào trong áo tìm kiếm một lúc, sau đó lấy ra một hạt thông ngào đường. Hạt thông ngào đường được bọc bên trong giấy dầu, lại bị Minh Trăn bọc vào khăn tay, có thể thấy được vật này quý giá như thế nào với nàng, nàng thận trọng lấy ra, sau đó lột giấy gói kẹo đi, tay nhỏ đưa kẹo đến miệng Kỳ Sùng: "Ca ca ăn kẹo đi.”

Trên tay Minh Trăn mang theo hương thơm thoang thoảng, dường như là mùi hoa mẫu đơn thơm ngát pha lẫn với mùi sữa nhàn nhạt. Đầu ngón tay đụng vào môi Kỳ Sùng, bỏ cục đường vào miệng hắn.

Sự ngọt ngào tan nơi đầu lưỡi. Khối đường này đã hơi chảy ra vì Minh Trăn bỏ vào người mình, nhiệt độ cơ thể nàng đã làm nó chảy ra.

Vốn dĩ Kỳ Sùng rất ghét đồ ngọt nhưng nhìn khuôn mặt vương nước mắt của Minh Trăn, nếu như từ chối lòng tốt của nàng thì có lẽ tiểu nha đầu này lại khóc tiếp mất.

Nhìn nàng khóc khổ sở như vậy cũng không phải chuyện xấu, lúc Minh Trăn khóc còn đáng yêu hơn nhiều người. Nhưng Kỳ Sùng còn phải đi, không rảnh ở đây bắt nạt một tiểu cô nương.

Lúc rời đi, Lý Phúc thổn thức nói: "Tuy tiểu cô nương này hơi ngốc nghếch vụng về một chút nhưng cũng không có ý xấu."

Đối với Lý Phúc mà nói, đó là người tốt khó gặp.

Những nương nương tốt bụng trong cung gần như đều bị quý phi hại chết, những vị còn sống toàn là người khôn khéo. Người ở phía trên như thế nào, người bên dưới sẽ học theo. Người thực sự lương thiện không tâm cơ căn bản không sống nổi.

Về phần Kỳ Sùng...

Hiện tại Kỳ Sùng là con trai trưởng, có vô số người tôn sùng hắn, đương nhiên người ngấp nghé hắn cũng không ít. Hoàng đế không quan tâm đến Kỳ Sùng, những năm gần đây Kỳ Sùng không biết đã chịu đựng biết bao những âm mưu tính toán, chỉ cần không cẩn thận một chút là bị hại chết như chơi, ngay cả thân tín bên cạnh, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Kỳ Sùng đi về phía trước, không để ý đến lời Lý Phúc.

Lý Phúc cầm con thỏ đã chết trong tay: "Điện hạ, con thỏ này làm sao bây giờ?"

Cứu sống con thỏ này cũng chỉ là trò để lừa gạt trẻ con. Kỳ Sùng có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể hồi sinh con thỏ được.

"Ngươi tự giải quyết đi." Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Nhớ tìm một con giống hệt rồi để Dư Trúc đưa cho nàng."

"Rõ."

Lý Phúc cũng cảm thấy tiểu nha đầu Minh Trăn này người gặp người yêu. Trong cung cũng có mấy công chúa không khác Minh Trăn là bao, họ đều là muội muội cùng cha khác mẹ với Kỳ Sùng, thân phận Kỳ Sùng cao quý, những người có mẫu phi phân vị thấp đều lấy lòng hắn nhưng Kỳ Sùng chưa từng để ý, một câu cũng không muốn nói.

Những tiểu công chúa này thông minh lanh lợi đến đâu cũng không bằng đồ ngốc Minh Trăn được Kỳ Sùng coi trọng.

Lý Phúc nói: "Điện hạ, nếu như ngài thích có thể nói An Quốc công ngài muốn nhận tiểu tiểu thư làm con gái nuôi."

Kỳ Sùng suy nghĩ một lúc.

Lý Phúc hoàn toàn không xem Kỳ Sùng là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nói cũng đúng, người đi theo Kỳ Sùng chỉ thấy người ngoài khuất phục bởi uy nghiêm và thủ đoạn của hắn, ngay cả dung nhan tuấn mỹ và tuổi tác của hắn cũng không để ý.

Lý Phúc thấy Kỳ Sùng không trả lời, không biết có phải do mình nói sai hay không, y lại cười nói: "Điện hạ tuổi trẻ, vai vế lại lớn, ngài ngang hàng với An Quốc công, chênh lệch nhiều với cách gọi ban nãy của tiểu tiểu thư."

Chỉ riêng mình địa vị của Kỳ Sùng, đừng nói một tiểu cô nương năm tuổi, để một hán tử ba mươi lăm tuổi nhận hắn làm nghĩa phụ cũng có một đám người thi nhau xếp hàng đến ngoài hoàng thành để được nhận.

Giọng nói Kỳ Sùng đột nhiên lạnh đi mấy phần: "Bèo nước gặp nhau, sao có thể thấy được Cô thích nàng?"

Đột nhiên Lý Phúc nhớ rằng từ trước đến nay không ai biết được vị gia này yêu thích gì, người đi theo Kỳ Sùng không được phép đoán mò, y tự tát mình một cái: "Nô tài hồ đồ, là nô tài thấy Minh tiểu thư nhu thuận, tự mình cảm thấy thích cho nên mới suy đoán điện hạ cũng thích. Đáng tiếc tất cả phúc khí của nô tài đã dành cho việc hầu hạ bệ hạ, không có phúc khí để có con.”

Nhưng... con nuôi của Lý Phúc ít nhất cũng mười người.

Kỳ Sùng cười lạnh.

...

Minh Trăn về nơi ở của mình, trong phòng nha hoàn đang đi khắp nơi tìm nàng, thấy nàng mang một thân y phục bẩn trở về thì thở dài nói: "Cô nương lại đi chơi chỗ nào vậy? Sao quần áo lại bẩn như vậy?"

Hai nàng biết hôm qua Minh Trăn mới có thêm một con thỏ nhỏ.

Không có người chơi với Minh Trăn, những tiểu thư khác cũng không muốn chơi với đứa không có mẫu thân như Minh Trăn. Trẻ con ở tuổi này đều ham chơi, vất vả lắm Minh Trăn mới có con thỏ nhỏ chơi cùng mình, dù đó là con thỏ bị què nhưng nàng cũng coi nó như bảo bối, nửa ngày ngắn ngủi đã thành lập tình bạn bền vững, đêm qua trước khi đi ngủ, Minh Trăn còn lẩm bẩm gọi con thỏ nhỏ của mình.

Minh Trăn giải thích không rõ.

Tay nhỏ của nàng lạnh buốt, mặc dù nha hoàn không thân thiện với Minh Trăn nhưng cũng tận tâm, có vết xe đổ Liên thị, các nàng cũng không dám quá thờ ơ.

Một nha hoàn cầm tay nhỏ của Minh Trăn để làm ấm cho nàng, cười rạng rỡ nói: "Thỏ nhỏ của cô nương đâu? Thỏ nhỏ chạy mất rồi hả?”

Nhắc đến con thỏ nhỏ, mũi của Minh Trăn có chút ê ẩm: "Trịnh ma ma giẫm con thỏ nhỏ, ca ca nói thỏ nhỏ chết rồi."

Nụ cười trên mặt nha hoàn biến mất.

Trịnh ma ma là nhũ mẫu của Ngũ tiểu thư Minh Phù, dù cho thế nào thì nha hoàn như các nàng cũng không dám đụng chạm.

Nha hoàn nói: "Chết thì thôi, cô nương chơi với thứ khác cũng được. Ngũ tiểu thư là tỷ tỷ của ngài, ngài nhường nàng ấy một chút, đừng gây chuyện. Sắp tới trời lạnh, mùa đông đến sẽ có tuyết, khi nào tuyết lớn, cô nương có thể tạo ra một con thỏ nhỏ bằng tuyết."

Minh Trăn khẽ gật đầu: "Ừm."

Nàng nói khẽ: "Đợi khi nào có tuyết, ca ca đưa thỏ nhỏ về, A Trăn sẽ cùng chơi với thỏ nhỏ."

Vì nàng nói nhỏ nên nha hoàn cũng không nghe rõ Minh Trăn nói gì.

Nhìn thoáng qua sẽ nghĩ Minh Trăn là một đứa trẻ khỏe mặt, sắc mặt hồng hào xinh đẹp, thân thể cũng trông rất mũm mĩm, càng nhìn càng xinh xắn như tiên đồng trong tranh. Nhưng không hiểu sao trời trở lạnh, người nàng cũng lạnh, làm thế nào thì đôi tay nhỏ cũng không ấm lên được.

Nha hoàn nắm một lúc thì buông ra: "Cô nương vào đi, tranh thủ thời gian thay bộ y phục khác, để phu nhân thấy được thì không hay.”

Phòng của Minh Trăn không lớn, bây giờ còn chưa đốt địa noãn cho nên trong phòng vẫn còn hơi lạnh, không khác bên ngoài là mấy. Là gian phòng nhỏ lại không bài trí thứ gì nên nhìn hơi trống trải.

Thực ra nàng không thân thiết với hai nha hoàn này lắm nên cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện, riêng hôm nay Minh Trăn đã nói nhiều hơn so với mọi ngày.

Hai nha hoàn cười hì hì nói chuyện với nhau, Minh Trăn nghe không hiểu, cũng không quan tâm hai người này đang nói gì, trong đầu đều suy nghĩ đến chuyện khi nào thỏ nhỏ của mình trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play