ÂM TY LÂM THỜI TRỊ SỰ
 Chương 6 — Dấu vết máu khô và tiếng cười sau bức tường.
Trường An ngày mưa nối ngày mưa. Từ vụ “quỷ nhập tràng” ở ngõ Tiểu Tân, dân trong thành chẳng còn dám thắp hương buổi tối; cửa nhà nào cũng treo bùa, treo tỏi, thậm chí có nhà dựng cả hình nhân giấy trước ngõ để “thế mạng”. Tin đồn nở rộ, nở nhanh hơn cả mùa mưa sinh nấm. Nhưng bên trong Tổng Ty Âm Ty lâm thời, không ai có thời gian để cười nhạt trước những lời thêu dệt. Bởi lẽ — càng ngày càng nhiều gia đình báo có người chết bất thường. Xác không giữ được nguyên vẹn, hoặc bị mất tích ngay sau khi liệm. Đáng sợ hơn, có gia quyến thề đã thấy thân nhân đã chết trở về gõ cửa lúc nửa đêm, gương mặt đầy mực, mắt lồi ra như con rối bị thắt dây. --- 1. Cuộc họp trong đêm Trong sảnh lớn Tổng Ty, đèn dầu thắp sáng đỏ cả trần gỗ. Phán quan họ Thôi vỗ mạnh bàn, giọng gằn xuống: “Trong ba ngày đã có bảy vụ quàn xác rồi mất! Đây không còn là trò hù doạ, mà là khiêu chiến.” Một vị ty sử già cau mày: “Có thể… là một loại ôn dịch? Xác chưa lạnh hẳn nên phát sinh ảo giác—” “Không.” Lăng Sương ngắt lời, mắt nàng sáng lạnh dưới ánh đèn. Nàng đặt lên bàn gói giấy dầu có in triện móng vuốt, bên trong vẫn còn sót vài hạt “Tịnh Mặc”. “Đây không phải bệnh. Đây là nghi thức. Kẻ đứng sau không chỉ muốn hồn, hắn còn muốn xác. Hắn nuôi một thứ gì đó cần cả hai.” Sảnh rơi vào im lặng. Tiếng mưa rơi ngoài mái hiên nghe như muôn nghìn móng tay gõ. Tiểu Bạch rụt rè hỏi: “Cô nương… ý cô là hắn đang gom đủ trăm hồn, trăm xác?” “Đúng.” Lăng Sương đáp gọn. “Và hắn còn cố ý để lại dấu vết cho ta thấy. Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột.” --- 2. Dấu vết máu khô Đêm hôm đó, nàng cùng Tiểu Bạch và hai bổ khoái đi đến phường Nam, nơi vừa xảy ra vụ xác biến mất. Nhà họ Trình còn giữ lại vết máu khô trước linh đường. Người mẹ khóc sưng mắt, ôm di ảnh, giọng run rẩy: “Ta thấy nó… con trai ta… Nó đứng ngoài cửa, khẽ gõ. Ta mở ra thì nó lảo đảo, như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng toàn mực đen… Rồi nó bị kéo đi mất. Chỉ kịp để lại vết chân đầy máu.”
Lăng Sương cúi xuống kiểm tra. Dưới nền gạch, những vết chân không phải của người đang sống: gót dẫm rất sâu, mũi bàn chân gần như không chạm đất — dáng đi của kẻ bị dây kéo lê. Trong vệt máu còn có mùi mực thoang thoảng. Nàng khẽ nói: “Máu này không loãng như người chết lâu. Nó được pha thêm… để dẫn lối.” Dẫn lối — nghĩa là kẻ kia dùng chính vết máu của xác chết để tạo thành “dây xích” vô hình, dẫn xác đi như dẫn gia súc. Tiểu Bạch nghe mà rùng mình: “Thứ này… không phải ma quỷ bình thường có thể làm.” “Đúng. Chỉ kẻ biết cách điều khiển hồn xác mới làm nổi. Một pháp sư, hoặc…” Nàng ngẩng lên, ánh mắt chạm vào bóng tối sau nhà “… một kẻ từng được luyện trong phường Ấn.” --- 3. Tiếng cười sau bức tường Khi bọn họ kiểm tra gian sau, gió mưa ngoài trời bỗng dứt. Cả không gian nặng nề, chỉ còn tiếng nước nhỏ từng giọt. Đột nhiên, một tiếng cười khặc khặc vang lên từ trong bức tường đất. Ngô bổ khoái giật mình tuốt gươm, nhưng bức tường im phăng phắc, không có vết nứt, không có cửa. Lăng Sương lặng lẽ rút bút, chấm chút mực trong gói “Tịnh Mặc”, vạch một đường lên nền đất. Ngay lập tức, bức tường rung khẽ, như có bàn tay từ bên trong đang áp ra. Tiếng cười đổi thành tiếng thì thào: “Đếm… đếm… còn ba đêm thôi…” Nàng ấn mạnh bút, đường mực trên đất xoáy thành một vòng tròn. Âm thanh lập tức tan biến, bức tường trở lại yên tĩnh. Nhưng mọi người đều nhìn thấy rõ: trên nền tường đã hằn một vệt ẩm loang thành hình số 98. --- 4. Quyết định nguy hiểm Đêm đó trở về, nàng trải bản đồ thành Trường An, đánh dấu tất cả nơi xảy ra hiện tượng: mỗi vụ một điểm, nối lại thành một vòng cung nghiêng về phía bắc thành. Trung tâm vòng cung chính là kho muối bỏ hoang gần bến Hàm Dương. “Đó là hang ổ hắn.” Nàng khẳng định. Phán quan họ Thôi do dự: “Nhưng nếu hắn thực sự gom đủ trăm xác trăm hồn, một mình cô bước vào chẳng khác nào tự nộp mạng.” Lăng Sương mỉm cười nhạt: “Chẳng phải hắn mời ta sao? Nếu ta không đến, hắn sẽ tiếp tục giết. Nếu ta đến, ít nhất có cơ hội phá bẫy trước khi hắn thành công.” Ánh đèn hắt lên gương mặt nàng, vừa kiên định vừa lạnh lẽo. Người trong sảnh nhìn nhau, không ai nói thêm, nhưng tất cả đều biết: trận đối đầu lớn nhất sắp đến. --- 5. Đêm trước cơn bão
Đêm ấy, Trường An chìm trong yên ắng khác thường. Không chó sủa, không gió thổi. Người dân đóng chặt cửa, tim đập theo từng tiếng mưa thấm qua mái rạ. Ai cũng biết, chuyện “ba đêm” không còn là tin đồn. Nó là lời hẹn của quỷ. Trong gian phòng nhỏ, Lăng Sương ngồi một mình. Trước mặt là ấm trà nóng, bên cạnh là bút mực. Nàng không ngủ, chỉ nhìn ngọn đèn lập loè. “Ba đêm… hắn bảo thế.” Nàng thì thầm. “Vậy đêm mai… sẽ là máu thật.” Một cơn gió bất ngờ lùa qua, ngọn đèn phụt tắt. Trong bóng tối, có tiếng gõ nhẹ lên song cửa: cốc… cốc… cốc… — ba tiếng, chậm rãi, như lời hẹn đã đến rất gần. ---

 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play