ÂM TY LÂM THỜI TRỊ SỰ

Chương 1 — Bán thời gian nơi… Âm Ty

Năm Vĩnh Thuận thứ mười, trời Trường An đổ mưa rả rích như những sợi tơ bạc

rơi xuống từ mái trời, phố phường vì thế mà cũng lặng lẽ hơn ngày thường. Ở

cuối ngõ Thất Tinh có một tiệm trà nho nhỏ tên *“Hảo Trà Túy Hương”*, bảng

gỗ treo nghiêng nghiêng, mùi trà đậm mà thanh như tiếng đàn văng vẳng nơi

lầu cao. Chủ quán là một cô gái khoảng đôi mươi, búi tóc gọn, áo chàm giản

dị, ánh mắt lúc nào cũng cười: đó là *Lăng Sương*. Người trong ngõ bảo

nhau, cô không chỉ pha trà ngon mà còn biết nghe chuyện. Ai ôm nặng một nỗi

lòng, ghé vào uống một bình, thế nào cũng nhẹ đi nửa phần.

Lăng Sương vốn mồ côi, lớn lên dưới mái hiên một ngôi miếu nhỏ ở bãi đất

phía nam thành. Sư bà dạy cô cách đọc chữ từ những lá bùa cũ, dạy phân biệt

lá trà bằng mũi, dạy nhìn người bằng sự kiên nhẫn. Về sau sư bà đi xa, để

lại cho cô ít bạc cùng một bộ ấm cũ. Cô xuống phố xin học việc trong một

hiệu trà lớn, học đủ ba năm thì tự mở tiệm. Vốn liếng của cô là đôi tay

khéo, một cái lưỡi biết nếm mùi khổ lẫn ngọt, và một trái tim không mệt khi

ngồi nghe người đời thở dài.

Đêm ấy, mưa như càng khuya càng nhỏ, từng hạt vụn li ti rơi chậm rãi trên

mái ngói rêu xanh. Trong quán chỉ còn mình cô. Cửa sổ hẹp mở hé, ngoài kia

có tiếng xe ngựa đi qua, có người gánh hàng rong dừng lại dưới mái hiên,

chùi nước trên nón. Cô gom tiền lẻ vào hộp gỗ, đếm đi đếm lại, thấy tháng

này có thể đổi được mấy bộ chén mới, lòng khấp khởi. Đang nghĩ tới chuyện

mua chén thì chiếc chuông gió trước cửa đột nhiên rung khe khẽ, mặc dù gió

đã tắt từ lâu. Cùng lúc, một luồng khí lạnh thoảng qua lưng, như có ai đó

vừa bước từ bóng tối vào.

Người khách mặc áo đen đứng trước quầy, không biết đã vào từ khi nào. Áo

của y trơn như mặt nước đêm, gấu áo không dính một giọt mưa. Khuôn mặt y

trắng quá mức, trắng đến nỗi những đường nét như được ai đó vẽ bằng mực

tàu. Trong tay y là một cây quạt lụa, mặt quạt thêu hai chữ “Công Vụ” đường

hoàng như thư pháp nơi nha môn. Y gật đầu, giọng nói bình thản mà không

mang hơi thở:

— Cô nương, cơ quan chúng tôi thiếu người, muốn mời cô đi làm tạm một thời

gian.

— Cơ quan nào? — Lăng Sương đặt hộp gỗ xuống, bình tĩnh như gặp khách quen

gọi thêm bình nước sôi.

— Âm Ty Tổng Ty, Bộ Khuyên Giải Oan Hồn Và Dẫn Độ Đúng Quy Trình. Chúng tôi

đang cần một Trị Sự Lâm Thời.

Câu trả lời kia làm chiếc muỗng bạc trong tay cô hơi khựng lại rồi rơi

“keng” một tiếng. Cô bật cười:

— Ta bán trà, không bán mạng.

Vị khách mở quạt. Mặt lụa sáng lên giữa gian quán lờ mờ, như có người đang

viết chữ trên mặt nước. Hàng chữ hiện ra chậm rãi: *“Hợp đồng lâm thời;

không chuyển hộ khẩu sang cõi khác; lương thưởng trả bằng công đức, kèm bữa

ăn tập thể; có cơ hội thăng chức; không yêu cầu kinh nghiệm, ưu tiên người

biết lắng nghe.”*

Cô nghiêng đầu:

— Bao ăn là ăn gì? Canh… quên hay canh… nhớ?

Y khép quạt, đèn dầu trước quầy phụt một tiếng, bấc lửa nhảy múa rồi tắt.

Bóng tối trong một nhịp co lại, rồi giãn ra thành một khoảng sân rộng mênh

mông. Khi cô định thần, sàn đá dưới chân đã khô ráo, bầu trời không còn

mưa, trước mặt là một tấm biển đen khắc chữ bạc: *“Âm Ty Tổng Ty”*. Hai bên

cửa lớn treo cặp liễn: *“Người đi cho gọn, kẻ đến cho yên; việc đúng quy

trình, ai cũng bớt oán.”*

Trong sân, những bóng dáng mờ mờ xếp hàng lĩnh công văn. Bên trái là dãy

quầy nhỏ, bên trên treo bảng gỗ: “Ô số 1: Nộp đơn xoá oan”; “Ô số 2: Bơm

thuyền Vong Xuyên”; “Ô số 3: Lỗi hệ thống Sinh Tử Bộ — tắt nhang, thắp lại,

nếu còn lỗi xin đợi kiếp sau”. Vài quỷ sai vai đeo túi vải, cầm dấu mộc

chạy đi chạy lại. Ở cuối hành lang là một nhà bếp to, khói bốc nghi ngút;

trong không khí phảng phất một mùi canh kỳ lạ: không phải mùi gừng, cũng

chẳng phải mùi tiêu, tựa như mùi của ký ức đang bị ai đó khuấy đều.

Một bà lão tóc bạc, gương mặt hiền hòa, tay chống gậy trúc bước tới. Bà mặc

áo nâu, lưng hơi khom, nhưng ánh mắt sáng và có chút nghịch ngợm của người

từng thấy đời nhiều hơn người ta tưởng.

— Ta là Mạnh thẩm, phụ trách đào tạo nhân viên mới.

Bà chìa cho cô một bát canh đang bốc khói:

— Uống bát này vào, con sẽ nhớ hết quy trình.

Lăng Sương lễ phép đỡ bát, ngửi thử, thấy trong ấy có mùi cúc khô, có mùi

cát lạnh bờ sông, có mùi của những điều đáng quên. Cô cười:

— Thẩm cho con xin bộ tài liệu học trước. Con… uống sau, nếu học không nổi

mới nhờ canh.

Mạnh thẩm nhìn cô một cái, khoé mắt nhăn thành nửa vầng trăng.

— Con gái lanh. Được, đây.

Bà rút từ tay áo ra cuốn sổ mỏng: *“Cẩm nang giao tiếp với oan hồn (ấn bản

gọn nhẹ)”*. Bìa sách vẽ một chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt sông, bên cạnh

là bông bỉ ngạn đỏ như lửa. Bà nói thêm:

— Nhớ kỹ nguyên tắc: ai cũng có chuyện để nói; muốn họ đi, phải cho họ có 

chỗ đặt chuyện xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play