ÂM TY LÂM THỜI TRỊ SỰ

Chương 1 — Bán thời gian nơi… Âm Ty

Phần 3

Đêm đầu tiên ở Âm Ty, cô không ngủ. Cửa sổ hẹp mở ra một khoảng sân trồng bỉ ngạn; hoa đỏ như lửa, nhưng không nóng, chỉ tỏa ra một thứ ánh sáng khiến người thấy dễ chịu. Có tiếng chuông xa xa, không biết của chùa nào. Đèn tay đặt trên bàn bỗng tự bật sáng, ánh sáng trong veo như giọt sương. Trên mặt bàn xuất hiện một tờ giấy — nhiệm vụ thử việc: “Dẫn một linh hồn lạc đường về bến đò.” Dưới dòng chữ là một dấu mộc đỏ thẫm: “Đơn giản — nhưng không chắc.”

Cô khoác áo, cầm đèn tay và túi vải, ra khỏi phòng. Hành lang vắng lặng, chỉ còn mùi canh thoang thoảng. Cô đi qua bếp, thấy vài người đang ngồi bên nồi, thìa dài khuấy đều; tiếng nước lóc bóc nghe như tiếng ai kể chuyện thầm. Ra tới cổng, Tiểu Bạch đã đứng đợi.

— Đêm đầu, ta đi cùng.

Y đưa cô một chiếc ô đen.

— Dương gian đang mưa.

Quả nhiên, bước qua cổng, gió ẩm mặn và mùi bùn đất lập tức ùa vào. Hẻm Thất Tinh hiện ra trong màn mưa mỏng; cửa tiệm của cô đóng im, chuông gió nghe thật. Hai người đi men theo bờ tường, ánh đèn tay của cô như giọt lửa trôi trên mặt nước.

— Linh hồn lạc đường ở đâu? — Cô hỏi.

Tiểu Bạch đưa tay chỉ mái hiên của hiệu vải đối diện:

— Ở đó. Nhưng không phải người.

Dưới mái hiên có một đôi mắt tròn xoe đang sáng lên, trên nền lông trắng ẩm mưa. Một con mèo già. Nó nhìn hai người, không sợ. Cổ nó có buộc sợi dây đỏ đã bạc màu, đầu dây từng gắn chuông nhỏ, nay rơi mất.

Lăng Sương ngồi xuống, mở ô che cho nó, rồi đặt đèn tay trên nền gạch. Ánh sáng hắt lên bụng mèo, nhìn rõ từng sợi lông run rẩy.

— Ngươi lạc đường à? — Cô hỏi, giọng như hỏi một đứa trẻ.

Con mèo chớp mắt, rồi đi vài bước quanh đèn tay, đuôi liếm gió. Nó kêu một tiếng nhỏ, như tiếng kẹp giữa hai lớp mưa.

— Chủ nhân của nó mới dọn đi, — Tiểu Bạch thì thầm. — Không mang nó theo. Nó đợi.

— Đợi thì đợi, — Lăng Sương khẽ thở, tay rót từ bình giữ nhiệt chút trà ra nắp, — nhưng đợi trong ướt và đói thì đau lòng lắm.

Cô đặt nắp trà trước mặt mèo. Mùi trà ấm quyện mùi mưa. Mèo cúi đầu, như ngửi được gì đó ngoài mùi trà: mùi bếp lửa cũ, mùi tay của một đứa trẻ thường vuốt ve nó, mùi nắng trên bậc thềm nhà. Nó chớp mắt, ngồi xuống, gập hai chân trước như ngồi thiền.

— Ngươi có chỗ để đi, — cô nhỏ nhẹ. — Ở bên kia bờ, có mái hiên khô, có nắng không gắt, có cái ghế mềm như vạt áo cũ. Ở đây mưa hoài, ngươi ướt mãi làm sao không bệnh.

Mèo đưa mắt nhìn sợi dây đỏ trên cổ, rồi nhìn xuống mặt đất ướt.

— Ngươi sợ nếu đi, người kia về sẽ không thấy ngươi, — cô nói tiếp. — Ta để lại cho chủ ngươi một dấu, được không? Một tờ giấy dán trước hiên: “Có một kẻ đã đợi ở đây rất lâu, nay đã đi tìm chỗ khô. Ai thương kẻ ấy, xin đừng quên.”

Mèo cụp tai. Mưa ngoài hiên mịn như bụi. Tiểu Bạch đứng lại gần, khẽ chú:

— Đò tới.

Từ xa có ánh đèn vàng ấm, tiếng mái chèo lướt qua nước. Gã lái đò đội nón tơi, như đã quen thuộc với mọi gương mặt. Thuyền dừng trước ngõ, nước không hề tràn vào đất, như giữa hai cõi có một mép vải khâu kín.

Mèo nhìn thuyền, nhìn cô. Cô gật đầu. Nó chầm chậm bước lại, dừng trước mũi thuyền, quay đầu kêu “meo” một tiếng nhỏ, như lời tạm biệt, rồi nhảy lên.

Gã lái đò khom lưng:

— Vật mệnh nhẹ mà nghĩa nặng, đi thôi con.

Mái chèo đẩy thuyền rời mép hiên, tiếng nước rẽ làm hai sợi tơ đêm.

Lăng Sương đứng nhìn một lúc, rồi thở ra, như thở ra một phần mưa. Cô lấy trong túi vải một tờ biên nhận công đức, viết vài chữ để lại cho ai đó sẽ đi ngang:

“Có một dấu chân ướt đã rời nơi này, bước lên con đường khô ráo.”

Cô dán tờ giấy dưới mái hiên. Ánh đèn tay phản chiếu trên mặt giấy, chữ viết nhỏ nhưng rõ.

Trên đường quay lại, Tiểu Bạch hỏi:

— Sao cô biết nên nói những lời như vậy?

— Ta không biết, — cô đáp, miệng cười nhẹ. — Chỉ là ta từng có lần đứng dưới mưa chờ ai, rồi hiểu mưa dài như thế nào.

Y lặng im một chốc.

— Cô hợp với chỗ này.

— Ta hợp với nơi có người cần nghe. Ở đâu cũng vậy.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play