Chương 1 — Bán thời gian nơi… Âm Ty
Phần 2
Cô theo chân Mạnh thẩm qua một dãy hành lang. Nền đá mát và sạch đến mức
nghe rõ tiếng bước chân của chính mình. Trên tường treo những bức tranh
mực: cảnh cầu Nại Hà mờ sương, cảnh Phán quan ngồi sau bàn, cảnh một người
con gái đặt tay lên vai bà lão, cả hai cùng cười. Đi đến cuối, bà đẩy ra
một cánh cửa gỗ, bên trong là lớp học.
Trên bảng đen viết: “Buổi 1 — Khuyên giải đúng mực.” Dưới bảng có mấy chiếc
bàn dài, đã có dăm ba bóng người ngồi đó. Một thư sinh đội khăn xếp, đôi
mắt nặng như thiếu ngủ; một bà hàng thịt tay vẫn cầm con dao gỗ, có vẻ chưa
quen việc không chặt chém; một ông già hiền như cục bột; và một bóng nhỏ
như con mèo đang cuộn tròn ngủ trên ghế.
Thầy giảng bước vào là một chàng trai trẻ, đội mũ cánh chuồn đen, áo thắt
đai, mặt non choẹt nhưng giọng nói có sức nặng kỳ lạ.
— Ta là Tiểu Bạch, chức danh chính: Khai — Phục vụ — Đa năng. Nói ngắn gọn,
cái gì thiếu người là ta đỡ.
Y giơ phấn lên, gạch ba dòng:
1. Không dọa người sống. Người sống đã sợ quá nhiều thứ, đừng làm họ sợ
thêm.
2. Không hứa đầu thai VIP. Hứa nhiều tắc hệ thống; hứa ít mà làm được.
3. Gặp khách khó tính, chuyển tuyến cho Hắc Vô Thường; đừng tự ái.
“Còn nguyên tắc bốn,” Tiểu Bạch chống phấn lên bảng, “mời ngồi uống trà.
Mọi cuộc tranh cãi đều thua một bình trà ngon.”
Lăng Sương bật cười. Nụ cười của người gặp đồng đạo. Y nhìn cô:
— Cô mới vào đã cười, hay là cô nắm chắc nghề trà?
— Em mở quán ở ngõ Thất Tinh. Người đến uống trà, đôi khi đến uống lời.
Buổi học tiếp diễn với các tình huống giả định. Tiểu Bạch đóng vai một linh
hồn trẻ chết oan, đập bàn quát tháo đòi trả thù; bà hàng thịt, theo bản
năng nghề nghiệp, muốn cho hắn một búa. Lăng Sương đứng lên, lặng lẽ rót
trà.
— Nước này không nóng, cũng không nguội; mời huynh thử.
Hắn ngửi, im. Cô nói:
— Người sống mắc sai, người chết ôm oán. Huynh nặng lòng thì con đường về
càng xa. Chỉ có hai thứ làm đường gần lại: sự thật, và nước ấm.
Y nhìn cô, bất chợt dịu hẳn.
Tới phần hỏi đáp, Lăng Sương giơ tay:
— Nếu khách vừa khó tính vừa thích lý sự?
— Trà hai lần, — Tiểu Bạch đáp không do dự. — Lần đầu để lắng, lần sau để
nói.
— Còn nếu họ hỏi về những điều chúng ta không trả lời được?
— Thì nói thật: không biết. Nhưng giúp họ biết điều họ có thể làm.
Lớp tan, Mạnh thẩm đưa mọi người đi nhận đồ nghề: một túi vải đựng sổ biên
nhận công đức, một con dấu “Đã Khuyên Giải”, một đèn tay bé bằng nắm tay,
và một chiếc còi nhỏ để gọi đò khi qua bờ Vong Xuyên. Bà ghé sát tai Lăng
Sương:
— Con ở đây, đừng cho ai mượn bát canh; người mượn bát canh thường là người
muốn quên những thứ không nên quên.
Rồi bà cười:
— Còn nếu có ngày con thấy mình mệt, bát canh cũng không phải để quên hết;
nó để nhớ ít lại, cho tim nhẹ một chút.
Trở về phòng nghỉ, Lăng Sương mở cẩm nang. Trang đầu ghi bằng chữ to:
“Người sắp đi, điều họ cần không phải lời khuyên đúng, mà là người chịu
nghe sai.”
Cô xoay xoay chén trà, nghĩ về tiệm nhỏ ở ngõ Thất Tinh, nghĩ về những
gương mặt hằng ngày ghé qua, nghĩ về việc mình vừa ký một bản hợp đồng kỳ
quặc với một cơ quan không có trên bản đồ. Kỳ quặc, nhưng không khó hiểu:
cả đời cô, rốt cuộc cũng chỉ làm một việc — rót nước ấm vào nơi nguội lạnh.