Tháng tư ở Đế Đô, hoa hòe nở rộ, những cây sơn trà trĩu quả oằn cả cành.
Mấy hôm nay nhiệt độ có giảm đi một chút, trời se se lạnh.
"Trường Linh."
Là chị Đào, bà chủ tiệm hoa quả. Chị ấy đứng ở cửa tiệm, vẫy tay với Ôn Trường Linh.
"Đến ăn sơn trà này."
Đang đúng mùa sơn trà, buổi sáng chị Đào vừa hái được cả một sọt.
Ôn Trường Linh từ bên kia đường đi tới, bước vào tiệm hoa quả.
Cô làm việc tại phòng chăm sóc cuối đời, ngày thường hay đi sớm về khuya, giờ giấc đảo lộn. Cô cũng không thích giao tiếp với người khác, chuyển đến phố Hà Đường đã hơn nửa năm nhưng chỉ hơi thân quen một chút với chị Đào ở tiệm hoa quả. Đó là vì tháng trước con trai chị Đào bị sốt cao, đúng lúc Ôn Trường Linh đang trực ở bệnh viện nên đã giúp một tay, từ đó mới thân hơn. Chị Đào là người tốt, luôn nhớ Ôn Trường Linh đã giúp mình, hễ có gì ngon cũng đều gọi cô.
Phố Hà Đường là một con phố cổ sắp bị giải tỏa, đường rất hẹp, cơ sở vật chất cũng cũ kỹ. Người của chính phủ đã đến xem mấy lần, lần nào cũng nói sẽ giải tỏa, nhưng rồi lần nào cũng chẳng đi đến đâu. Nghe hàng xóm nói, phố Hà Đường toàn là những sân viện và ngõ hẻm cũ, đa số người ở đây là dân bản địa, những ngôi nhà cổ có sân trước sân sau, với mấy lớp sân trong nhiều vô kể, người thường không giải tỏa nổi.
Ôn Trường Linh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước cửa, bóc sơn trà. Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cô, gió thổi bay lọn tóc bên tai trái, để lộ ra một phần chiếc máy trợ thính bằng chất liệu trong suốt. Đó là loại đeo sau tai, được tóc che đi nên không quá rõ ràng.
"Nhìn gì thế?" Chị Đào hỏi.
Ôn Trường Linh ngẩng đầu, nhìn tiệm cầm đồ mới mở ở đối diện – Tiệm Cầm Đồ Như Ý.
Chị Đào nói: "Cái tiệm này mở cửa hơn nửa tháng rồi mà chẳng thấy một vị khách nào. Chắc là con nhà giàu mở cho vui thôi, chẳng có dáng vẻ gì là kinh doanh cả. Mở cửa lâu vậy rồi mà mặt ông chủ còn chưa thấy đâu."
Thời buổi này, tiệm cầm đồ đã hiếm thấy lắm rồi.
Ôn Trường Linh cũng chưa từng gặp ông chủ tiệm cầm đồ. Ấn tượng duy nhất của cô về vị chủ tiệm chưa từng lộ mặt này là: kinh doanh ế ẩm, không tích cực mở cửa hàng.
Cô đẩy gọng kính dày cộp trên sống mũi, lùa tay vào tóc vài cái để tóc mái hai bên che đi nửa khuôn mặt.
Ăn sơn trà xong, cô đứng dậy về nhà.
Căn nhà cô thuê nằm ngay cạnh Tiệm Cầm Đồ Như Ý. Chủ nhà là một bà cụ sống một mình, họ Chu. Chồng bà đã qua đời vào cuối năm ngoái, chỉ có một người con gái làm việc ở ngân hàng.
Con gái bà Chu đã ly hôn, thỉnh thoảng sẽ gửi con qua ở một thời gian. Ngôi nhà có hai lớp sân trong, vừa được sửa sang lại vào năm kia. Bà Chu ở phía trước, mở một tiệm sửa đồng hồ. Phía bên phải cửa hàng có một cánh cửa nhỏ riêng, Ôn Trường Linh ở phía sau. Lối đi từ cửa nhỏ thông thẳng ra sân sau. Bà Chu tuổi đã cao, chân cẳng không còn lanh lẹ, không cúi lưng được, nên sân sau đều do một tay Ôn Trường Linh chăm sóc. Cô trồng các loại rau theo mùa, còn trồng một cây Câu Vẫn. Vốn nghĩ rằng sẽ không sống nổi, không ngờ nó lại phát triển rất tốt, dây leo mọc um tùm đã trèo lên cả cây hoa quế, vượt qua tường rào, lan sang cả sân nhà bên cạnh.
Bên cạnh chính là Tiệm Cầm Đồ Như Ý.
Nghe bà Chu nói, chủ tiệm cầm đồ đã dùng giá cao gấp ba lần thị trường để mua đứt căn nhà bên cạnh bằng tiền mặt. Chị Đào ở tiệm hoa quả đoán không sai, vị chủ tiệm này đúng là người nhà giàu, thảo nào kinh doanh chẳng mấy mặn mà.
À phải rồi, Câu Vẫn còn có một tên gọi khác, Đoạn Trường Thảo.
Toàn thân cây Đoạn Trường Thảo đều có độc, đặc biệt là lá non, kịch độc.
Bệnh viện Ôn Trường Linh làm việc tên là Đế Hoành, khoa của cô thuộc khoa Ung bướu. Phòng chăm sóc đặc biệt của khoa Ung bướu cũng chính là nơi mọi người thường gọi là phòng chăm sóc cuối đời.
Những người được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt đều là những người đã bị Diêm Vương điểm tên, một chân đã bước vào quan tài. Việc điều trị về cơ bản đã không còn tác dụng, phương hướng chủ yếu là giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân.
Ông Cốc là một bậc thầy trong giới văn học, bị ung thư phổi, đã ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn một tháng. Mấy hôm nay tình trạng của ông khá tốt, nhưng đó chỉ là hồi quang phản chiếu, có lẽ chỉ trong một hai ngày tới thôi. Ông cụ muốn về nhà, trưởng khoa Vạn đã phê duyệt, sẽ cho hai bác sĩ và hai y tá đi cùng.
Ôn Trường Linh là một trong số đó.
Xe của bệnh viện vừa đến bên ngoài nhà họ Cốc, bác sĩ Kiều đi cùng liền dặn dò: "Vào trong rồi đừng có nhìn đông ngó tây, cầm chắc đồ rồi đi theo."
Nhà họ Cốc không phải gia đình bình thường, những gia đình như vậy sẽ có rất nhiều quy củ.
Bác sĩ Kiều và bác sĩ Chung đẩy ông Cốc vào trước, Ôn Trường Linh và đồng nghiệp Giai Huệ xách hộp thuốc theo sau. Bầu trời âm u, mưa bay lất phất, may mà trên xe có ô.
"Sao tự nhiên lại mưa thế này, sáng trời còn nắng to mà."
Tháng tư ở Đế Đô là vậy, chợt nắng chợt mưa, thay đổi thất thường.
Bước qua cổng lớn nhà họ Cốc, thứ đầu tiên đập vào mắt là non bộ nước chảy, cá koi và hồ sen. Giai Huệ lần đầu đến một nơi như thế này, không kìm được mà nhìn ngó xung quanh, bước chân cũng bất giác chậm lại.
"Ngôi nhà này hoành tráng thật."
Đương nhiên là hoành tráng.
Hoa Gian Đường là khu bất động sản đắt đỏ nhất Đế Đô, bên trong chỉ có 19 căn biệt thự sân vườn, mỗi căn đều có khu vườn rộng đến 3 mẫu. Khu biệt thự tọa lạc ngay tại trung tâm Đế Đô, phía sau là hồ nước ngọt lớn nhất đế quốc – hồ Lạc Diệp. Nơi có thể tận hưởng sự thanh bình của sơn thủy và linh thiêng của suối nguồn ngay giữa lòng thành phố náo nhiệt.
Đây không phải là nơi chỉ có tiền là mua được.
Đi qua hành lang dài, đến sân trước, trong đình nghỉ mát hình ngũ giác ở phía tây có người đang nói chuyện. Người lớn tuổi hơn một chút là quản gia của nhà họ Cốc, quản gia Minh. Hai người trẻ còn lại là nhân viên chăm sóc sân vườn, Tiểu Doãn và Tiểu Hạ.
Quản gia Minh mặc đồng phục của nhà họ Cốc, váy dài đến gối, tóc búi thấp, trông cứng nhắc và nghiêm nghị: "Khách khứa đều ở sảnh chính, cô không ra đó tiếp khách, đứng đây làm gì?"
Tiểu Doãn là cấp dưới, có chút rụt rè: "Cháu thấy trời mưa nên qua đây chuẩn bị ô cho khách."
Quản gia Minh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta: "Cô trang điểm à?"
Tiểu Doãn lập tức cúi đầu: "Dạ không ạ."
Nhà họ Cốc có người chuyên phụ trách đưa đón, tiếp đãi khách, việc đưa ô không đến lượt nhân viên chăm sóc sân vườn. Quản gia Minh không muốn nghe Tiểu Doãn giải thích, trực tiếp ra lệnh: "Đi rửa mặt cho sạch sẽ đi."
"Đã bảo là không có mà."
Tiểu Hạ đứng bên cạnh xem kịch chen vào một câu: "Lông mày son môi đủ cả, thế mà bảo không à?"
Quản gia Minh đã mất hết kiên nhẫn: "Đi rửa ngay, để bà cả nhìn thấy thì ngày mai cô cuốn gói nghỉ việc đấy."
Nhà họ Cốc là một gia đình cầu kỳ, biệt thự sân vườn lớn như vậy cần người chăm sóc, vì thế đã thuê mấy nhân viên có chứng chỉ chăm sóc sân vườn.
Ông Cốc cả đời chính trực, nhưng hai người con trai của ông lại ngu ngốc và háo sắc, thường xuyên dây dưa với nhân viên nữ trong nhà. Bà cả hết cách, đành ra quy định tất cả nhân viên nữ làm việc tại nhà họ Cốc đều không được phép trang điểm.
Quản gia Minh mắng: "Cô cũng không phải ngày đầu làm việc ở đây, không nhớ quy định sao?"
Tiểu Doãn im lặng không nói.
Tiểu Hạ như thể không ưa, đứng bên cạnh châm dầu vào lửa: "Chắc là vì cậu Tạ sắp đến phải không?"
"Cô nói bậy bạ gì đó!"
"Tôi có nói bậy hay không, quỷ mới biết."
Tiểu Doãn bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng.
Lúc này quản gia Minh mới hiểu ra cô gái tô son điểm phấn này đang có ý đồ gì: "Cô cũng gan thật đấy."
Quản gia Minh lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, cũng có chút nhan sắc, vóc dáng, nhưng vị cậu Tạ kia...
"Mau đi rửa mặt đi, đừng có suốt ngày mơ mộng hão huyền."
Ba người lần lượt rời khỏi đình nghỉ mát.
Mưa ngày một nặng hạt. Trong màn mưa khói mờ ảo, chiếc đèn lồng có chữ "Cốc" trên mái hiên khẽ đung đưa, dải tua rua dưới đèn lồng lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh đẹp đến mức không thật, giống như một khung hình trong một thước phim nhuốm màu thời gian.
Giai Huệ cảm thán: "Sống ở nơi thế này, đổi lại là tôi, tôi cũng mơ mộng."
Họ lại đi qua một dãy hành lang nữa.
"Những bức tranh treo trên hành lang này là hàng thật phải không, phim truyền hình cũng không dám quay thế này đâu."
Giai Huệ là người nói nhiều, suốt đường đi miệng không ngừng nghỉ, không chỉ một lần cảm thán cách bài trí tinh tế của ngôi nhà này, từ mái cong đầu đao, tường phấn ngói đen, nơi đâu cũng thể hiện gu thẩm mỹ không tầm thường của gia chủ.
Lúc này, một người từ phía đối diện đi tới. Anh mặc một bộ âu phục màu đen, đi qua cửa mặt trăng, tay cầm một chiếc ô đen, bước chân rất chậm.
Chiếc ô che thấp, Ôn Trường Linh không nhìn thấy mặt anh.
Giai Huệ đột nhiên im bặt, ánh mắt không kìm được mà liếc về phía người đàn ông, nhìn gấu quần anh dù bị nước mưa bắn vào cũng không hề nhếch nhác, nhìn chiếc ô trông có vẻ bình thường nhưng lại vô cùng đắt giá, nhìn bàn tay anh cầm ô, có đeo một chiếc nhẫn trơn bằng bạc, thon dài và xương xẩu. Đó là một đôi tay có thể khiến người ta phải tô son điểm phấn, mơ mộng giữa ban ngày.
Con đường nhỏ giữa những hòn non bộ rất hẹp, không đủ chỗ cho hai chiếc ô cùng mở. Ôn Trường Linh đang định nép sang một bên thì người đàn ông đã thu ô lại trước, đứng nép vào ven đường, nhường cho phụ nữ đi trước.
So với dung mạo, điều Ôn Trường Linh chú ý đầu tiên là màu tóc của anh, một màu nằm giữa sắc trắng và vàng kim, thậm chí còn hơi ánh lên một chút sắc hồng không rõ rệt. Đó là một màu tóc rất táo bạo, khác thường, người bình thường khó mà hợp được.
Thông thường mà nói, những người dám thử kiểu tóc này có lẽ sẽ không ngoan ngoãn lắm, ít nhất là không nghe lời người lớn. Nhưng dung mạo của anh lại hiếm có vẻ chính trực, đoan trang, không quá sắc sảo, đẹp một cách rất chừng mực.
Da anh trắng lạnh, ánh mắt đang nhìn đi nơi khác, đầu hơi nghiêng, sống mũi có đường cong tuyệt đẹp, môi có đường nét rõ ràng. Màu mắt anh không phải đen tuyền mà là màu hổ phách hơi ngả vàng. Từng đường nét trên gương mặt nhìn rất thanh tú, chỉ là trên người anh toát ra một khí chất trái ngược với dung mạo, so với một công tử nhà quyền quý, anh càng giống một lãng tử hơn.
Ôn Trường Linh và Giai Huệ đi lướt qua anh.
Ở đầu kia con đường, một giọng nói trẻ trung vang lên: "Anh Tư, sao giờ mới tới."
"Mưa to, kẹt xe."
Giọng nói rất hay, âm sắc trầm ấm, ngữ điệu ung dung, dường như nói điều gì cũng rất thanh lịch.
"Không phải anh từ nhà họ Tạ qua à?"
"Anh từ tiệm cầm đồ qua."
Họ Tạ.
Ôn Trường Linh thầm nghĩ, anh chắc hẳn là vị cậu Tạ đã khiến cô gái nhà người ta phải mơ mộng kia.
Tiếng nói chuyện của hai người đã xa dần, Giai Huệ lúc này mới tìm lại được linh hồn bị nam sắc câu mất, không kìm được mà ngoảnh lại, buột miệng nhận xét hai chữ: "Cực phẩm."
Ôn Trường Linh cũng rất dung tục mà nghĩ đến một câu thơ: Vị công tử ôn nhuận, sắc đẹp khôn bì, dáng vẻ đủ đầy, dòng dõi cao sang.
Ông Cốc e là không qua khỏi hai ngày này, người nhà họ Cốc đều đã đến, cả chi phụ ở thành phố Phi Châu cũng đã về. Gia đình giàu có sống vô cùng cầu kỳ, có khách đến sẽ có tư hương sư chuyên trách đốt hương.
Ôn Trường Linh đứng trên tầng hai, bị chiếc lư hương tinh xảo trên bàn ở tầng một thu hút.
"Hai cô làm gì mà lề mề thế." Bác sĩ Kiều đã đợi một lúc rồi.
Giai Huệ sao có thể thừa nhận mình bị nam sắc níu chân: "Nhà lớn quá, em đi lạc đường."
"Ông Cốc ở phòng này, truyền dịch xong cho ông ấy thì đừng đi lung tung. Chỗ nghỉ tạm thời của hai cô ở phòng cuối cùng trong hành lang."
Bác sĩ Kiều vẫn đang dặn dò, nói nhà họ Cốc là gia đình có quy củ, phải chú ý cái này, cái kia. Ôn Trường Linh có chút lơ đãng, ban đầu sự chú ý của cô đặt trên lư hương, sau đó vị cậu Tạ kia bước vào.
"Để tôi."
Vị tư hương sư đang đốt hương lui sang một bên.
Cậu Tạ đưa áo vest đã cởi cho người giúp việc, người hơi cúi xuống, đang nhóm than trầm. Từ góc của Ôn Trường Linh có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn lộ ra bên trong áo sơ mi trắng của anh.
Sau khi trải phẳng tro hương, anh lấy một miếng hương nhỏ từ hộp, nhẹ nhàng ngửi qua rồi đặt vào lư hương, cách qua một lớp mica mỏng. Toàn bộ động tác chậm rãi, khoan thai.
Hôm nay có rất nhiều khách đến, anh không bắt chuyện với bất kỳ ai, chỉ chuyên tâm đốt hương cho khách, thanh lịch, tự tại, giống hệt như một vị công tử quý tộc uyên bác, biết thưởng hương đọc kinh trong những gia đình gia giáo thời xưa. Nhưng trớ trêu thay, vị công tử quý tộc ấy lại nhuộm một mái tóc màu bạch kim. Trong phòng khách, không ít ánh mắt vô tình hay hữu ý lướt qua người anh.
Trong một dịp như thế này, màu tóc của anh có vẻ lạc lõng, nhưng giữa làn khói lượn lờ, anh đứng đó, dường như anh thuộc về nơi này, nên ở nơi này, giữa sự ồn ào của cả căn phòng, tựa như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng, với những nét bút nhẹ nhàng, thanh đạm.
*Đoạn trường thảo hay còn gọi là cây lá ngón