Không sai, cái đống mỡ ục ịch nằm sõng soài dưới đất kia chính là tên vừa dọa đánh ngươi!
Trong giọng Minh Uyên vang lên tràn đầy khoái chí khi thấy người khác gặp nạn.
“Xấu thật đấy!” Lãnh Tô nghẹn cả buổi mới phun ra được hai chữ. Rồi như vỡ òa, cô bật ra liên tiếp:
“Xấu không chịu nổi!”
“Người xấu xí thì hay sinh tật!”
“Đúng là xấu đến mức người người phẫn nộ!”
Mỗi câu nói, chân cô lại giáng một cú thật mạnh lên người đàn ông kia.
Đến đánh hả hê xong, gã đàn ông mặt mũi sưng vù, bầm tím, máu chảy khắp nơi, đã hoàn toàn biến dạng.
“Ừm, nhìn thế này thuận mắt hơn nhiều!” Lãnh Tô gật gù đánh giá, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt.
Cô còn nhấc chân giẫm thẳng lên mặt, ngực, rồi cả chỗ hiểm của gã, dẫm ngang qua như thể giẫm lên đất bằng.
“A!”
Dù đã hôn mê, nhưng khi bộ phận trọng yếu bị dẫm nát, gã vẫn bật ra một tiếng kêu bi thảm, rợn người.
Nhìn gã nằm vật ra đất, miệng sùi bọt mép, hơi thở thoi thóp, so với lúc trước đã bớt hung hăng hơn hẳn. Trong khi đó, gương mặt Lãnh Tô lại bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Minh Uyên nấp trong linh hồn cô, bất giác thấy chỗ dưới bụng mình lạnh toát.
“Lãnh Tô? Lãnh Tô? Cậu ở trong nhà vệ sinh à?”
Ngoài cửa vang lên giọng gọi quen thuộc. Lãnh Tô bước nhanh ra, thấy Thẩm Vân – cô bạn học cùng lớp đang tìm mình.
“Cậu không sao chứ? Ở trong đó lâu quá! Mọi người còn tưởng cậu rơi xuống bồn cầu, leo không lên nổi nữa cơ!” Thấy Lãnh Tô bình an bước ra, Thẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không quên càm ràm.
“Xin lỗi nhé, chắc do ăn nhiều quá, bụng hơi khó chịu, làm chậm trễ mọi người rồi.”
“Không sao, thế là tốt rồi. Đi nhanh đi, cả đám chuẩn bị về hết rồi. Giờ chỉ còn thiếu cậu nâng ly cuối cùng nữa thôi, xong ai về nhà nấy.” Nói rồi, Thẩm Vân kéo tay Lãnh Tô về phía phòng riêng.
Ngay ở cửa, hai người vừa khéo chạm mặt hoa khôi giảng đường – Tô Dĩnh. Cô nàng đang đỏ mặt tạm biệt một chàng trai mặc vest, dáng vẻ anh tuấn.
Tô Dĩnh?
Trong nguyên tác, cô ta vốn thầm mến Giang Mặc, nhưng vì không được đáp lại nên đau khổ cả đời. Hôm Lãnh Tô và Giang Mặc thành hôn, Tô Dĩnh bỏ sang nước ngoài, rồi không bao giờ trở lại… Một nữ phụ si tình, kết cục đầy bi thương.
Mà chàng trai trước mắt, mày kiếm mắt sáng, nụ cười phong độ, chẳng phải chính là nam chính của nhiệm vụ lần này – Giang Mặc?
“Chiều cao 1m8, cân nặng 70kg… hì hì, dáng chuẩn thế này chứ!” Hai mắt Lãnh Tô sáng rực, bước chân vô thức hướng về phía hai người.
“Đi vệ sinh cũng phải có người đi theo hầu, tiểu thư Lãnh quả nhiên khác người quá nhỉ!” Tô Dĩnh vừa bịn rịn chia tay người trong mộng, quay đầu lại liền thấy Lãnh Tô và Thẩm Vân cùng đi tới.
Ánh mắt Lãnh Tô lại lộ rõ ý chiếm hữu, khiến Tô Dĩnh khó chịu, không kìm được mở miệng châm chọc.
Đối diện với cái liếc sắc bén ấy, Lãnh Tô chẳng chịu nhường:
“Đúng thế! Tôi là đại tiểu thư nhà họ Lãnh, từ nhỏ cơm bưng nước rót quen rồi! Khác hẳn với Tô tiểu thư đây, bỏ tiền thuê người hầu. Rồi cuối cùng chẳng biết ai là chủ, ai là tớ. Chậc, đúng là ngốc đến mức không phân nổi!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tô Dĩnh liền sầm xuống.