“Chẳng có ai cả!” Mạnh Cửu Dật nói.

Hắn không hề dao động.

“Thật mà, ai lại đi thuê tôi chụp mấy thứ này chứ?”

Càng căng thẳng, đầu óc cô càng xoay chuyển nhanh, “Tất cả là do tôi tự muốn chụp thôi. Tôi… tôi hâm mộ Tam thiếu gia nhiều năm rồi. Từ lúc ngài còn chưa biết tôi là ai, tôi đã thầm thích ngài. Biết ngài sẽ tham gia bữa tiệc này, tôi bốc đồng nên mới làm chuyện như vậy.”

Mạnh Cửu Dật càng bịa càng trôi chảy, diễn càng ngày càng nhập tâm.

Đeo mặt nạ giả, cô chẳng ngại ngùng gì, còn ép ra vài giọt nước mắt, nhìn hắn với ánh mắt si mê.

“Tôi biết mình và ngài cách nhau một trời một vực, mãi mãi chẳng thể nào với tới. Nhưng chỉ cần có được ảnh và video của ngài, tôi đã thấy mãn nguyện rồi.”

Đàm Dữ Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, chẳng rõ tin được mấy phần.

Ánh đèn phác họa gương mặt góc cạnh của hắn, đôi mắt như hai đốm sáng trong đêm tối.

Mạnh Cửu Dật giả vờ đỏ mặt, mi mắt run run, nghe hắn bật cười.

“Thích tôi, hâm mộ tôi?”

Cô gật đầu.

“Bao lâu rồi?”

Mạnh Cửu Dật: “Nhiều năm rồi.”

Đàm Dữ Thần hỏi: “Muốn giữ ảnh tôi để đỡ thèm?”

Đỡ thèm cái gì chứ?

Mạnh Cửu Dật xấu hổ đến mức muốn co ngón chân, nhưng vẫn gật đầu.

Hắn tặc lưỡi: “Cóc ghẻ mơ ăn thịt thiên nga.”

Đi chết đi!

Mạnh Cửu Dật cúi đầu, “Tôi biết mình mãi mãi không xứng —”

Cằm cô đột nhiên bị hắn nâng lên. Đàm Dữ Thần cúi xuống, chậm rãi quan sát gương mặt cô, mang theo vẻ bất cần pha chút nguy hiểm.

“Nhìn thì hơi trừu tượng, môi như xúc xích, mặt chẳng ra mặt, mũi chẳng ra mũi.”

Mạnh Cửu Dật: “…” Đồ khốn!

“Nhưng tắt đèn đi thì chắc cũng tạm chấp nhận được. Nếu cô hâm mộ tôi nhiều năm như vậy, tôi không keo kiệt giúp cô toại nguyện đâu.”

?

Mạnh Cửu Dật chớp mắt, không hiểu hắn định nói gì.

Đàm Dữ Thần dùng hành động thực tế để giải thích. Hắn tháo đồng hồ, ném lên sofa, rồi cởi cúc áo sơ mi, để lộ lồng ngực rắn chắc khiến cô hoàn toàn ngây người.

Mạnh Cửu Dật không biết phải nhìn đi đâu, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Ngài… làm gì vậy?”

Đàm Dữ Thần hỏi: “Cô nghĩ xem?”

Mạnh Cửu Dật kéo cửa định chạy ra ngoài, nhưng bị hắn chặn ngang kéo lại. Cô đâm sầm vào ngực hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.

Cửa phía sau đóng sầm lại, Đàm Dữ Thần thoáng chốc đẩy cô lên giường.

Trong khoảnh khắc đầu óc quay cuồng, cô chưa kịp chạy thì hắn đã đè xuống.

Ánh sáng trước mắt bị che khuất, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn bao trùm lấy cô.

“Không… không phải! Tôi không muốn cái này!”

Cô chống tay lên ngực hắn, hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn, “Tam thiếu gia, tôi biết thân phận mình, nào dám mơ tưởng tới ngài. Ngài hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lầm gì chứ? Người lớn cả rồi, còn chơi trò yêu đương trong sáng à?”

Hắn cúi mắt, ánh nhìn bình thản nhưng giọng điệu đầy trêu chọc, “Gạo xay ra cám tuy khó nhai, nhưng thỉnh thoảng thử chút mới lạ cũng được.”

Áo sơ mi hắn mở rộng, càng thêm phóng túng, toát ra vẻ no nê đầy ẩn ý.

Trong không gian kín mít, hơi thở của hắn càng lúc càng nguy hiểm. Mạnh Cửu Dật liều mạng giãy giụa trườn lên trên, nhưng hắn từng bước ép sát, đầu gối thậm chí tách chân cô ra, theo đó tiến tới.

Cô nhích lên nửa bước, hắn lập tức bám theo. Vải vóc cọ s*t, bắp đùi hắn săn chắc, khác hẳn với cô, mang sức mạnh nguyên thủy nhất.

Thần kinh Mạnh Cửu Dật căng như dây đàn, đầu đụng vào gối, không thể lùi thêm được nữa.

Cô mở to mắt, đến thở cũng không dám.

“Ngài… ngài đang cưỡng ép tôi!”

“Chẳng phải cô nói hâm mộ tôi sao?”

Dù cô giãy giụa thế nào, vai vẫn bị hắn giữ chặt. Đàm Dữ Thần đầy hứng thú nhìn cô chằm chằm.

“Hóa ra cô thích kiểu vừa chống cự vừa mời gọi này. Sao không nói sớm?”

Nói xong, hắn cúi xuống, từng chút tiến gần, rõ ràng định hôn cô.

Đột nhiên, một tràng cười giòn tan vang lên bên tai.

Đàm Dữ Thần cúi mắt nhìn cô. Cô không giả bộ nữa, tay sờ lên ngực hắn, nụ cười tủm tỉm ánh lên vẻ đắc ý.

“Tam thiếu gia sao biết tôi thích chơi kiểu này?”

“Ai da ngại quá, mấy sở thích này tôi chẳng dám nói với ai. Không ngờ lại được toại nguyện. Tôi còn thích đóng vai bác sĩ với y tá, thầy giáo với học sinh. Sau này chơi cùng tôi hết nhé?”

Đàm Dữ Thần giữ nguyên khoảng cách nhìn cô, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.

“Còn phải mua cho cô đồng phục à?”

Mạnh Cửu Dật cười đến nứt cả da mặt, tay không biết sợ chết mà lần từ ngực lên cổ hắn, “Cầu còn chẳng được. Hay là giờ gọi người mang tới luôn? Dáng người ngài đẹp thật, trước đây tôi đi tiệm cũng gọi hai người, ôi chao, dáng họ như cây sậy ấy. Tôi chưa từng gặp ai cực phẩm như ngài.”

Dưới ánh sáng ngược, đôi mắt Đàm Dữ Thần lạnh đi vài phần.

Cô vẫn được đà lấn tới, sờ loạn khắp nơi, tay lần xuống định kéo dây lưng hắn. Hắn đột nhiên bóp chặt mặt cô.

“Thèm khát đến vậy à?”

Hắn hỏi, “Hay là gọi thêm vài người nữa cho cô?”

“Không cần, người ta chỉ muốn ngài thôi.”

Cô chẳng chút xấu hổ, giọng ngọt ngào, “Thật không dám giấu, trước đây tôi cũng có vài bạn trai, nhưng người dáng đẹp thì mặt không ra gì, người mặt đẹp thì ở khoản kia lại chẳng ra sao. Gặp người vừa đẹp vừa giỏi còn dính bệnh truyền nhiễm. Nhìn mũi ngài cao thế kia, chắc là…”

Ánh mắt cô lẳng lơ lướt từ ngực hắn xuống dưới, qua đường nhân ngư tuyến đến chỗ chẳng thấy rõ bóng dáng gì, nuốt nước miếng, “… chắc là rất bền bỉ, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play