“Muốn biết à?”

Đôi mắt Đàm Dữ Thần tối đen, mang theo cảm giác nguy hiểm khó lường. “Muốn tôi bấm đồng hồ đếm ngược cho cô không?”

Lông mi Mạnh Cửu Dật khẽ run.

“Lên đi.” Cô nhìn thẳng vào hắn, chẳng chút sợ hãi.

Cả hai đều đang kìm nén, quan sát nhau. Cô đánh cược rằng hắn chỉ đe dọa, còn hắn nhận ra cô đang diễn kịch.

Hai cơ thể quấn chặt, trông như thân mật, nhưng thực ra giống sợi dây thừng siết chặt muốn bóp chết đối phương.

Mạnh Cửu Dật ghé sát tai hắn, thì thầm: “Tam thiếu gia, tôi đi tắm trước được không, tiện thể giải quyết chút việc, kẻo lát nữa làm lỡ chuyện lớn.”

Nói xong, cô thổi nhẹ một hơi bên tai hắn.

Cô giả vờ e thẹn, còn Đàm Dữ Thần vẫn có ý định chơi đùa thêm chút nữa.

Đối diện với hành vi trần trụi đầy thèm khát của cô, hắn sớm đã mất hứng, khẽ buông tay. Mạnh Cửu Dật lập tức đứng bật dậy.

“Cảm ơn Tam thiếu gia!”

Cô vội vã chạy vào phòng vệ sinh, phía sau vang lên giọng nói hờ hững.

“Tiện thể rửa cổ đi.”

Mạnh Cửu Dật khựng lại, cô hiểu ý hắn – rửa cổ sạch sẽ, chuẩn bị chịu chết.

Cửa phòng vệ sinh đóng sầm lại.

Tiếng nước chảy tí tách, sương mù len lỏi qua khe cửa.

Đây là tầng năm, Đàm Dữ Thần chẳng vội chút nào. Hắn ngồi trên sofa, châm điếu thuốc. Ánh lửa xanh lam lóe lên rồi tắt, thay vào đó là một làn khói mỏng bay lên.

Hắn gọi một cuộc điện thoại.

“Gọi cảnh sát.”

Chưa đầy mười phút, cảnh sát đã tới.

Hai viên cảnh sát nhận ra hắn, “Tam thiếu gia, ngài cần gì ạ?”

Đàm Dữ Thần hất cằm, làn khói mỏng phả ra cùng giọng nói, lan tỏa lững lờ.

“Bắt được một kẻ chụp lén, cho các anh thêm chút thành tích.”

Tiếng nước trong phòng vệ sinh vẫn róc rách, hai viên cảnh sát gõ cửa nhưng không ai đáp.

Đàm Dữ Thần thấy không ổn, gọi người mở cửa.

Cửa mở, bồn rửa tay nước chảy ào ào, nhưng chẳng có bóng người. Cửa sổ bên cạnh mở toang, lưới chống trộm chưa đầy 40cm bị kéo xuống.

Trên kính cửa sổ, kem đánh răng nguệch ngoạc viết một chữ: SB*.

*Trong tiếng lóng Trung Quốc, "SB" là viết tắt của "shǎbī" (傻逼) nghĩa là "đồ ngốc"

Hai viên cảnh sát vội cúi đầu, giả vờ chẳng thấy gì.

Đàm Dữ Thần cười lạnh, gương mặt phủ đầy mây đen.

---

Từ điều hòa ngoài tầng năm nhảy sang tầng dưới, Mạnh Cửu Dật không bám chắc, ngã nhào xuống.

Cô đau đớn chống vào thân cây, khập khiễng chạy nhanh ra ngoài.

Nơi này không an toàn. Chỉ đến khi lên taxi, về tới chỗ ở của mình, Mạnh Cửu Dật mới thở phào.

Nguy hiểm thật! Suýt nữa bị tên khốn đó lật tẩy.

Cô cởi đôi giày cao gót chiều cao năm phân, tháo mặt nạ rửa mặt. Vóc dáng cao gầy vừa nãy giờ trở về tỷ lệ bình thường. Mạnh Cửu Dật cẩn thận tẩy trang.

Mặt nạ này đeo lâu dễ dị ứng. Sau vài lần rửa, gương mặt tinh xảo hiện ra trong gương.

Xong xuôi, cô ngồi trước bàn trang điểm, tháo khuyên tai, đưa lại gần điện thoại.

Khi điện thoại kết nối Bluetooth, viên đá đen trên khuyên tai nhấp nháy ánh đỏ.

Đây là camera thứ hai của cô.

Đàm Dữ Thần phá hủy camera trên thẻ nhân viên, chắc chắn không ngờ trong khuyên tai còn giấu một cái nữa.

Không bỏ hết trứng vào một giỏ – đó là bài học kinh nghiệm của cô.

Mạnh Cửu Dật trích xuất video, đồng thời mở hộp nhung đỏ trên bàn, đeo lại dây chuyền hoa trà.

Đúng lúc này, mẹ cô, Mạc Như Nguyệt gọi đến.

Cô bắt máy, Mạc Như Nguyệt hỏi.

“Con đang làm gì vậy?”

Cổ chân đau nhức, Mạnh Cửu Dật vén lên mới thấy bầm tím. Cô nhảy lò cò đi lấy thuốc sát trùng, để điện thoại ở chế độ loa ngoài.

“Con đang rảnh ạ.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Mạc Như Nguyệt nói: “Giờ đang nghỉ hè, mẹ hầm canh cho con. Về uống chút nhé?”

Mạnh Cửu Dật định nói mình bận, nhưng nghe giọng mẹ trầm thấp, “Gần hai tháng nay mẹ chưa gặp con, nhớ con lắm. Về thăm mẹ được không?”

Lông mi Mạnh Cửu Dật khẽ chớp, nhìn vết bầm trên cổ chân, lời từ chối không sao thốt ra được.

Kết thúc cuộc gọi, video cũng trích xuất xong.

Cô dùng tài khoản ẩn danh, gửi một đoạn ngắn cho vài phóng viên giải trí.

Đối phương gần như trả lời ngay.

[Người đẹp, 30 vạn, tôi mua độc quyền!]

Mạnh Cửu Dật mặt không đổi sắc, gõ chữ.

[30 vạn ít quá. Nhìn rõ nữ chính là ai chưa? Ngày mai đảm bảo các anh kiếm bộn tiền.]

[Nếu cô còn chần chừ, báo Nắng Sớm đã trả tôi 40 vạn rồi.]

Cứ thế, cô đẩy giá qua lại với ba bốn tờ báo giải trí, cuối cùng chốt ở 45 vạn. Đối phương trả lời.

[Gặp mặt nói chuyện không? Tôi muốn biết thêm chi tiết.]

Gặp mặt?

Trước giờ cô toàn giao dịch online, vì online tiện lợi hơn, đeo mặt nạ giả thì chẳng ai nhận ra cô.

Nhưng lần này bị Đàm Dữ Thần để ý, Mạnh Cửu Dật không muốn mạo hiểm.

[Không được, nhưng tôi có thể cho anh một tin bùng nổ hơn.]

Phóng viên giải trí đáp.

[Tin gì?]

Lông mi Mạnh Cửu Dật khẽ động, gương mặt ánh lên cảm xúc như oán hận chất chứa đã lâu.

Hiệu ứng cánh bướm – một con bướm vỗ cánh ở Nam Mỹ có thể gây ra cơn bão ở Texas.

Còn việc tên khốn Đàm Dữ Thần làm, quanh đi quẩn lại qua vài người, cuối cùng người chịu thiệt lại là cô và Mạc Như Nguyệt.

Cô ghét hắn không phải ngày một ngày hai.

Mạnh Cửu Dật chẳng chút áy náy gõ chữ, màn hình điện thoại mờ ảo phản chiếu gương mặt cô, đôi mày bay bổng đầy sảng khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play