Tiếng hít thở dồn dập lập tức vang vọng khắp phòng VIP.

Đàm Dữ Thần khẽ nhướng mí mắt, từ trên cao nhìn xuống cô. Mạnh Cửu Dật bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, như bị hút vào.

“Sờ cái gì?” Hắn hỏi.

Mạnh Cửu Dật giật mình, vội thu ý thức về. Tay cô đang chống lên ngực hắn, cảm giác săn chắc, mạnh mẽ, qua lớp áo sơ mi vẫn có thể nhận ra hơi nóng tỏa ra.

Vừa nãy nếu không chống tay kịp, chắc chắn mặt cô đã đâm sầm vào đó.

“Xin lỗi ngài!”

Mặt cô nóng bừng, vội vàng đứng dậy, “Thật sự xin lỗi.”

“Bảo cô rót rượu, không phải giặt áo cho tôi.”

Đàm Dữ Thần phủi vết rượu loang trên áo sơ mi, “Miệng thì xin lỗi, nhưng tay lại biết chọn đúng chỗ mà sờ. Được huấn luyện bài bản lắm à?”

Huấn luyện cái đầu anh.

Mạnh Cửu Dật lặng lẽ rút tay về, lại cúi người xin lỗi, “Một lần nữa xin lỗi ngài, vừa nãy tôi bị vấp chân, thật sự là ngoài ý muốn.”

Người bên cạnh cười cợt, “Cô em, cô biết hắn là ai không mà dám đổ rượu lên người hắn?”

“Gọi giám đốc các cô tới đây, tôi muốn hỏi xem hắn tuyển người kiểu gì.”

Trái tim Mạnh Cửu Dật thắt lại. Nếu gọi giám đốc tới mà phát hiện không có nhân viên nào như cô, thì toi thật rồi.

Đàm Dữ Thần không đáp lời, còn Đường Chanh, vốn chỉ là người ngoài cuộc, định lên tiếng nói đỡ cho cô phục vụ. Nhưng nhìn thấy khóe miệng hắn không còn nụ cười, gương mặt lạnh lùng như lưỡi dao ẩn trong làn khói, Đường Chanh đành im lặng, giả vờ không thấy.

“Tất cả là lỗi của tôi, thưa ngài.”

Mạnh Cửu Dật khéo léo, lại cúi thấp người thêm một chút, “Rượu lạnh làm hại sức khỏe, tôi đưa ngài đi thay bộ đồ khác được không? Áo sơ mi tôi sẽ đền, nếu ngài còn chưa nguôi giận, tôi có thể để ngài tát lại.”

“Định chơi chiêu gậy ông đập lưng ông à?”

Đàm Dữ Thần nhướng mày, “Vậy chuyện cô sờ tôi thì sao?”

Mạnh Cửu Dật liều mạng, nhắm mắt nói, “... Ngài cũng có thể sờ lại.”

Cả căn phòng lập tức lặng ngắt, rồi bùng nổ một tràng cười.

“Hóa ra đây mới là ý đồ của cô.”

Đàm Dữ Thần cười nhạt, liếc nhìn cô. Gương mặt hắn mang chút men say, dưới ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, khiến người ta mê mẩn. Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, dù đang đeo mặt nạ, Mạnh Cửu Dật vẫn không chịu nổi.

Hắn vắt chéo chân, chậm rãi nói: “Vậy đi thôi.”

Vị thiếu gia này rõ ràng không phải kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc. Mọi người không ai ngờ hắn lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nhìn cô phục vụ trước mặt, bình thường chẳng có gì nổi bật, chắc chắn không phải gu của hắn.

Ra khỏi phòng VIP, Mạnh Cửu Dật dẫn hắn lên lầu.

Trong không khí vương vấn mùi xì gà nhè nhẹ, hòa lẫn với một chút hơi thở mát lạnh từ điều hòa, thoảng qua chóp mũi cô —

Hương thơm ấy đến từ phía sau hắn.

Mạnh Cửu Dật bước đi càng lúc càng xa, tay liên tục chà xát vào nhau như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

Đồ háo sắc!

Đầu óc mê muội vì dục vọng, sớm muộn gì cũng bị phụ nữ lừa sạch gia sản.

Phía sau vang lên giọng nói lười biếng của hắn.

“Đi nhanh thế làm gì?”

“...”

Mạnh Cửu Dật đành bước chậm lại, đẩy cửa một phòng VIP khác.

“Ngài ngồi trong này một lát, tôi đi lấy áo sơ mi cho ngài.”

Nói xong, cô định chuồn ngay. Chỉ cần tháo chiếc mặt nạ trên mặt, chẳng ai nhận ra cô. Mạnh Cửu Dật mà quay lại mới là có quỷ.

Tự sờ mình đi, đồ dê già.

Nhưng chân cô còn chưa kịp bước, một lực mạnh đã giữ lấy vai cô. Cùng với tiếng cửa đóng sầm, cô lảo đảo bị kéo vào trong phòng.

Trước mắt tối om, nhưng bàn tay kìm chặt cô lại cực kỳ mạnh mẽ. Khi không thấy rõ, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Hương thơm tươi mát, sạch sẽ từ người đối phương lại lần nữa xộc vào mũi cô.

Lần này, Mạnh Cửu Dật ngửi được mùi hương rất rõ ràng – là mùi cỏ đuôi chuột.

“Ngài, ngài làm gì —”

Chưa kịp nói hết lời, cổ cô đột nhiên bị bóp chặt, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Đèn bật sáng, gương mặt người đàn ông trước mặt sắc nét, không còn chút nào vẻ ăn chơi trác táng. Nụ cười trên mặt hắn biến mất hoàn toàn.

“Ai sai cô tới?”

Mạnh Cửu Dật không thể thở, liều mạng cạy tay hắn.

“Thả… Thả ra —”

Nhưng hắn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh trong ánh sáng ngược lại càng thêm sắc lạnh, khiến cô không chút nghi ngờ rằng hắn thực sự muốn bóp chết cô. Ở khoảng cách gần như chạm vào nhau, mùi cỏ đuôi chuột từ hắn quấn lấy khứu giác cô, len lỏi vào lồng ngực.

Giống như dây leo quấn chặt, càng lúc càng siết chặt.

Như giọt sương cuối cùng trên cánh hoa rơi xuống sa mạc.

Một giây trước khi tầm nhìn mờ đi, lực bóp trên cổ cô chợt nới lỏng.

Cô thở hổn hển, giận dữ quát.

“Đồ điên, anh bị bệnh à!”

Đàm Dữ Thần khẽ giơ tay.

Mạnh Cửu Dật cảnh giác đưa tay che trước ngực. Hắn nhìn động tác tự luyến của cô, rồi tháo tấm thẻ nhân viên trên cổ áo cô. Đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào đồng phục cô, gây ra cảm giác ngưa ngứa nhè nhẹ.

Cô rùng mình, định nổi giận, nhưng Đàm Dữ Thần lật tấm thẻ lại —

Chiếc camera mini giấu sau đó lộ ra hoàn toàn. Hắn nhẹ nhàng bóp nát nó không chút do dự.

Đồng tử Mạnh Cửu Dật co rụt.

“Gan lớn nhỉ.”

Đàm Dữ Thần nhếch môi, nụ cười mang theo hàn ý khiến người ta rùng mình. “Nói đi, ai sai cô tới đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play