Căn hộ là do Trương Thỉ mua, không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Giá nhà trong thành phố mỗi năm một tăng, dù phải một mình gánh khoản vay mua nhà khá vất vả, nhưng Trương Thỉ vẫn cho rằng đây là một khoản đầu tư đáng giá.
Tang Minh dường như tò mò với mọi thứ, nhìn đông ngó tây, sờ chỗ này mó chỗ kia, trông hắn như một đứa trẻ ham tìm hiểu. Với người em họ như vậy, Trương Thỉ không khỏi có chút xót xa. Anh từng nghe nói qua, vì chạy chữa bệnh cho em họ mà nhà dì anh đến mấy món đồ điện cơ bản cũng không mua nổi. Chữa qua chữa lại suốt bao năm mà vẫn không có tiến triển. Anh không giấu giếm gì, thoải mái mở từng cánh cửa ra cho Tang Minh xem cho thoả thích.
“Đây là tủ lạnh, dùng để bảo quản đồ ăn. Phía trên là ngăn mát, phía dưới là ngăn đông. Em có thích ăn kem không? Chưa từng ăn à? Ngày mai anh mua cho em một ít.”
“Đây là bếp gas, để nấu ăn. Đừng có đụng vào, nguy hiểm lắm đấy.”
“Đây là máy giặt, bỏ đồ bẩn vào là nó sẽ tự giặt sạch. Lát nữa anh dạy em cách dùng.”
“Còn đây là ti-vi… đừng sợ, người trong đó là giả, không chui ra được đâu. Ờ, trừ Sadako ra.”
Nhà của Trương Thỉ không hề bừa bộn như mấy anh chàng độc thân thường thấy. Dù bận đến đâu, anh cũng luôn giữ cho căn phòng sạch sẽ gọn gàng, đó là thói quen từ nhỏ. Thật ra, người ở quê không phải ai cũng thiếu hiểu biết như dân thành phố hay nghĩ. Ở nhiều vùng xa xôi, văn hoá truyền thống vẫn được lưu giữ nguyên vẹn. Từ nhỏ Trương Thỉ đã được dạy dỗ theo tư tưởng Nho gia, tứ duy bát đức, ngũ luân ngũ thường, anh chưa từng thấy những “cổ hủ” ấy là điều xấu, ngược lại còn cảm nhận được nhiều bài học làm người quý giá. Ví dụ như việc dọn dẹp nhà cửa, nghe thì mất thời gian, nhưng một không gian sống sạch sẽ không chỉ khiến tâm trạng tốt hơn mà còn giúp tiết kiệm thời gian tìm đồ, đúng là lợi nhiều hơn hại.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ đến sáu.
“Em có đói không?”
Tang Minh hơi khựng lại một chút: “Ừm… bổn quân tay chân đầy đủ, có thể tự đi tìm đồ ăn.”
Trương Thỉ gõ lên đầu hắn một cái: “Ngốc, đã ở nhà anh thì đương nhiên là ăn đồ anh nấu.”
Tang Minh tức tối hét lên: “Không được gõ đầu bổn quân! Gõ nhiều sẽ ngu đó!”
Trương Thỉ sững lại, nhớ đến chuyện với người ngoài, em họ anh chắc đã bị xem là ngốc nghếch vô phương cứu chữa. Ánh mắt anh dịu xuống, đưa tay xoa đầu hắn: “Để anh xoa một cái, sẽ không ngu đâu.”
Tang Minh cúi đầu, tai đỏ lên, trông như có chút ngượng ngùng.
“Đi thôi, em giúp anh một tay, mình cùng nấu ăn nhé?”
“Ừm! Chuyện đó có gì khó đâu với bổn quân!”
Ban đầu Trương Thỉ cũng không tin cậu em họ ngốc ngốc của mình có thể giúp nấu ăn. Anh chỉ mong hắn hái được ít đậu đũa là tốt lắm rồi. Ai ngờ Tang Minh lại là một cao thủ việc nhà, ngón tay khéo léo, làm việc lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã hoàn thành việc Trương Thỉ giao. Sau đó còn chạy lại sát bên xem cách anh nhóm bếp.
“Thì ra chỉ cần xoay là lửa bật ra, mấy món của nhân loại các anh đúng là tiện lợi ghê!”
“Không được bắt chước đâu đấy, gas rất nguy hiểm, hít nhiều là chết người đó.”
“Bổn quân hít nhiều cũng sẽ chết à?”
“Em mà hít nhiều… sẽ biến thành xác sống, đầy đốm đỏ, trông ghê lắm!”
Trương Thỉ vốn chỉ định doạ cho vui, nào ngờ sau lưng bỗng bị kéo mạnh, anh đứng không vững, bị Tang Minh kéo lùi mấy bước, cả chảo trên tay cũng rơi xuống đất.
“Làm gì đấy?” Anh trừng mắt.
Tang Minh cau chặt mày: “Anh đừng nấu nữa, để bổn quân đi kiếm đồ ăn cho anh, được không? Nếu thật sự phải nấu, thì để bổn quân làm! Anh mà hít nhiều khí gas sẽ chết mất, bổn quân… bổn quân dù có biến thành xác sống, Quan Âm Bồ Tát chắc cũng sẽ cứu được.”
Trương Thỉ vừa bực vừa buồn cười: “Đồ ngốc!”
“Bổn quân không phải ngốc!” Hắn vừa nói vừa kéo Trương Thỉ tránh xa bếp gas vài bước.
“Được rồi được rồi, Tiểu Minh không phải ngốc, là anh sai vì không nói rõ. Chỉ có khí gas mà không có lửa thì mới nguy hiểm, bây giờ đã bật lửa rồi thì không sao nữa.”
“Vậy anh dạy bổn quân bật lửa đi.”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Vì anh muốn nấu cho em ăn!”
“…” Tai lại đỏ, khẽ “ừm” một tiếng trong mũi.
“Ái da! Món ăn bị cháy rồi!”