Trương Thỉ gọi một ly latte và một phần sandwich. Người mặc cổ trang có vẻ không biết cà phê là gì, nhíu mày hỏi có trà không. Đến khi được mang cho một ly hồng trà bá tước, hắn chỉ nhấp một ngụm rồi nhăn mặt dữ dội, như thể uống phải thuốc đắng.

Trương Thỉ lặng lẽ ăn xong sandwich, cảm thấy dạ dày mình thật khó chiều, vừa no lại vẫn đau âm ỉ. Quán cà phê lúc này rất vắng, anh lại chọn chỗ khuất, nên chẳng lo bị người khác nghe thấy gì.

“Nói đi, cậu là ai? Định giở trò gì đây?” Trương Thỉ hỏi bằng giọng lạnh lùng.

Người kia cắn môi, trong mắt ánh lên tia giận dữ.

“Con người các anh quả nhiên là không giữ lời!” Hắn chỉ thẳng vào mặt Trương Thỉ.

“Cậu biết không, giờ đóng giả người ngoài hành tinh để lừa đảo lỗi thời lắm rồi đấy.” Trương Thỉ lạnh mặt. Gương mặt đẹp đẽ thế kia, sao lại không biết học điều tử tế?

“Hả?” Người kia vẫn chưa hiểu gì.

“Cậu từ đâu tới? Đừng nói với tôi là đến từ sao Hỏa.”

“Không mà! Tôi đến từ tỉnh XX, thành phố XX, huyện XX, thị trấn XX, xã XX!”

Trương Thỉ ngẩn ra.

Quê anh là một nơi nhỏ đến mức tìm không thấy trên bản đồ, vậy mà người này lại có thể nói ra đúng địa chỉ cụ thể. Chuyện này hoàn toàn không giống một vụ lừa đảo, vì anh chưa từng ghi địa chỉ đó vào bất kỳ tài liệu nào có thể bị lộ.

Trương Thỉ lại nhìn kỹ đối phương và đột nhiên có cảm giác quen mắt. Tuy không dám nói là nhớ ngay, nhưng với khả năng nhớ mặt người siêu tốt của mình, Trương Thỉ tin chắc mình từng gặp người này. Có điều ký ức đã quá xa, anh không sao gắn khuôn mặt này với cái tên nào cụ thể.

Một khi thân phận đã từ "kẻ lừa đảo" chuyển thành "người cùng quê", Trương Thỉ nhìn hắn liền thấy thuận mắt hơn hẳn. Đứa nhỏ xinh đẹp thế này, người mang theo linh khí của núi rừng quê nhà, sao lại đơn độc lang bạt tới thành phố lớn thế này? Thành phố này rất nguy hiểm, may mà gặp được anh, nếu không thì biết đâu mai lại bị lừa đến tán gia bại sản cũng nên?

Nhìn hắn khờ khạo như thế… chẳng lẽ bị sốt cao hồi nhỏ dẫn tới di chứng gì chăng? Trương Thỉ bất giác nhớ đến người em họ bên dì cả. Nghe nói hồi nhỏ bị sốt nặng, nhà lại đưa lên tỉnh chữa mấy lần cũng không khỏi. Vì dì cả sống ở thôn bên, lại vì đứa nhỏ thể trạng yếu, nên Trương Thỉ chưa từng gặp. Nhưng mọi người đều bảo em họ anh rất xinh, chắc là giống dì cả?

“Em tên gì?”

“Anh muốn làm gì?”

Thái độ cảnh giác của hắn khiến Trương Thỉ bật cười.

“Em không nói tên, anh biết lấy gì để cân nhắc có nên cưới em không?”

“Hứ! Bổn quân gọi là Tang Minh!” Hắn giận dỗi.

“Trương Minh? Vậy anh gọi em là Tiểu Minh nhé!” Trương Thỉ nghĩ hắn bị nhầm lẫn phát âm giữa "Tang" và "Trương". Vậy là khớp rồi! Quê anh và thôn bên đa số đều họ Trương, nhưng không chung tộc. Dì cả gả qua thôn bên, em họ cũng phải họ Trương giống anh mới đúng.

“Này này! Đừng có tùy tiện đổi tên bổn quân!”

“Không ai dạy em là nên tự xưng là “tôi” chứ không phải “bổn quân” à?” Trương Thỉ gõ nhẹ đầu hắn.

“Ơ?”

“Em tới thành phố C làm gì? Có chỗ ở chưa?”

“Tôi đương nhiên là tới tìm anh! Anh rảnh quá lại chạy xa như vậy làm chi, khiến tôi tìm mãi. Còn chỗ ở thì… tìm cái cây ngủ tạm là được rồi.”

Quả nhiên là lén lút rời nhà, lại còn mơ mơ hồ hồ tìm đến đây. Chắc là nghe dì cả kể anh ở thành phố này? Kết quả đúng như anh đoán (hửm).

“Tìm cây mà ngủ, đúng là em giỏi nghĩ đấy. Để anh hỏi xin số điện thoại của dì cả, em bỏ nhà đi thế này, chắc bà ấy lo chết. Đi thôi, anh đưa em về.”

Trương Thỉ gọi phục vụ tính tiền.

Tang Minh đỏ bừng mặt: “Khoan đã! Vị hôn phu chưa cưới làm sao có thể ở chung?”

Phục vụ choáng váng.

“Em họ tôi đầu óc có chút…” Trương Thỉ khẽ chỉ chỉ thái dương.

Ánh mắt phục vụ từ kinh ngạc chuyển sang đầy đồng cảm. Một chàng trai đẹp như thế, thật tiếc…

“Ngoan, đừng làm loạn. Anh đưa em về chứ có làm gì đâu. Về rồi chúng ta nói chuyện kỹ hơn.” Trương Thỉ nắm tay Tang Minh kéo ra khỏi quán.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play