Món thịt duy nhất “hy sinh oanh liệt”, hai người đành ăn tạm hai món rau cho qua bữa. Trương Thỉ thấy hơi ngại, dù gì cũng là người thân tới chơi ngày đầu, biết vậy đã dẫn đi ăn ngoài cho rồi.

“Mai anh dẫn em ra ngoài ăn ngon, muốn ăn gì cứ chọn, thịt cá ê hề!”

“Không cần, bổn quân thích ăn chay.”

“Tại sao?”

“Quan Âm Bồ Tát bảo ăn chay giúp tích đức.”

Trương Thỉ hơi đau đầu, rõ ràng là Tang Minh bị nhồi nhét đủ thứ tư tưởng kỳ quặc. Một đứa ngốc thế này, lang bạt bên ngoài không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, may mà bây giờ đến được chỗ anh.

“Là ai bảo em phải gả cho anh?”

“Là chuyện định từ lâu rồi, anh muốn quỵt nợ hả?” Gương mặt nhỏ lộ vẻ tủi thân.

“Không quỵt, không quỵt.” Trương Thỉ xoa đầu hắn, chợt nhớ ra: “Ăn xong thì xem tí ti-vi rồi đi tắm nhé, anh lấy cho em bộ đồ sạch.” Nhân tiện kiểm tra xem có bị thương không.

“Quần áo của bổn quân có vấn đề gì sao?”

“Em đi đường xa, quần áo cũng nên giặt giũ một lượt.”

“Ồ…”

Ăn cơm xong, Tang Minh tranh phần rửa bát, rồi cả hai ngồi xem ti-vi trên ghế sofa. Trương Thỉ dù còn một đống công việc, vẫn kiên nhẫn giải thích chương trình cho em họ. Anh nhận ra Tang Minh thật ra không hề ngu ngốc, ít nhất ở vài phương diện thì chỉ số thông minh cũng không khác người thường là mấy. Mới một lúc mà đã học dùng được điều khiển. Anh nghĩ nếu đã đến đây rồi thì có thể đưa hắn đi khám lại, dù sao điều kiện y tế ở thành phố C còn tốt hơn cả bệnh viện tỉnh năm xưa hắn từng điều trị.

“Được rồi, đi tắm đi!”

Trương Thỉ kéo Tang Minh đang dính chặt vào hoạt hình vào nhà tắm. Giải thích xong các thiết bị trong phòng, anh khoanh tay đứng đó, chưa có ý định rời đi.

Tang Tiểu Minh lập tức nổi đoá: “Anh… anh đứng đây làm gì, định lén nhìn bổn quân tắm à?”

“Không phải lén, mà là nhìn đường hoàng đấy.”

“!!!”

“Đùa thôi, anh chỉ muốn xem em có bị thương ở đâu không để bôi thuốc.”

“Bổn quân sao có thể bị thương chứ?”

“Cho anh xem một chút. Đàn ông với nhau, ngại gì?”

“Bổn quân… bổn quân không có ngại!”

Tang Minh nhanh chóng mở áo ra rồi khép lại: “Được rồi được rồi, anh thấy rồi đó, bổn quân không bị thương.”

Trương Thỉ muốn nói còn chưa xem phía sau, nhưng nhớ đến cảnh trắng loá vừa rồi liền hơi bối rối, đành giả vờ ho nhẹ: “Quần áo anh để ở đây, có gì gọi anh.” Nói xong lập tức chạy trốn như bị ma đuổi.

Trong lúc Tang Minh tắm rửa, Trương Thỉ lục điện thoại tìm số nhà ở quê để gọi về. Anh không có số thôn bên nhà dì cả nên đành gọi vào số truyền tin của thôn mình. Chuông reo hơn chục hồi mà không ai bắt máy, rồi tự động ngắt.

Cả thôn chỉ có nhà thôn trưởng có điện thoại, ai cũng dùng số đó làm máy truyền tin. Bình thường gọi là có người bắt, chẳng hiểu sao hôm nay lại thế?

Trương Thỉ gọi lại lần nữa, vẫn không ai bắt, đành lục danh bạ tìm số của một người chú họ ở thị trấn gần đó. Lần này có người nghe máy, là một phụ nữ nói người chú đã đi ăn tiệc cưới, chắc vài hôm nữa mới về, chuyện không gọi được thì chị ấy cũng không rõ.

Xem ra hôm nay không liên lạc được rồi. Trương Thỉ thở dài, mong dì cả của anh đừng quá lo lắng.

Cửa phòng tắm bật mở, Trương Thỉ chạy lại thì thấy Tang Minh mặc áo thun và quần ngủ của mình, tay chân không biết để đâu cho phải.

“Không vừa à?” Hai người cao gần bằng nhau, đáng ra mặc được chứ.

“Cứ thấy lạ lạ.” Tang Minh nói như không chắc chắn.

Trương Thỉ thở phào: “Do chưa quen thôi, mặc quen rồi sẽ thấy ổn. Nào, anh dẫn em xem ngủ ở đâu.”

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, Trương Thỉ không muốn phải chịu nằm sofa, dù sao em họ có thể ở đây vài ngày. May là anh vẫn giữ lại chiếc giường xếp cũ từ hồi chưa chuyển nhà, đặt cạnh giường đơn là vừa khít.

“Chúng ta ngủ cùng phòng à?”

Tang Minh mấp máy môi, Trương Thỉ nghe rõ mấy chữ “vị hôn phu”, không nhịn được bật cười.

“Em lo là anh không kiềm chế được với em, hay là em không kiềm chế được với anh?”

Mặt Tang Minh lập tức đỏ bừng.

“Ngoan…” Trương Thỉ xoa đầu hắn: “Chuyện em lo sẽ không xảy ra đâu.”

Tang Minh: “…”
 

 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play