“Hết thảy liền làm theo ý ngài đi.”  

“Ừ, rất tốt. Vậy thì mọi người giải tán, nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai, rõ chưa?”  

“Rõ rồi!”  

Tuy nói là thế, nhưng mỗi người sau khi trở về đều lén truyền tin tức về việc có một tiểu giống cái mới sinh ra, lại còn sở hữu năng lực sinh sản cường đại. Ai nấy đều dặn dò con trai nhà mình nhất định phải tìm cách tiếp xúc, chơi đùa với tiểu giống cái cho thân thiết, tranh thủ tạo ấn tượng tốt, để sau này còn có cơ hội cưới về làm vợ.  

Viện trưởng đại nhân thì vô cùng sầu não. Ông sớm biết rằng bên chính phủ người ta khát khao giống cái đến vậy, thì đã chẳng vội vàng công bố tin tức này. Giờ thì hay rồi, không chỉ mất đi cơ hội tiếp xúc gần gũi với tiểu giống cái, mà kế hoạch giới thiệu cháu trai nhà mình cho nó cũng tan thành bọt nước. Ai…  

Nhưng đúng là đời không tuyệt đường người. Thượng đế đóng lại một cánh cửa thì ắt sẽ mở ra một khung cửa sổ khác. Cho dù không có cửa sổ, ta đây cũng có thể tự đào một cái địa đạo chứ sao! Nghĩ đến căn biệt thự của cháu trai mình nằm ngay gần phủ chính phủ ở thủ đô, viện trưởng đại nhân lập tức phấn chấn hẳn lên. Đến lúc tiểu giống cái được đưa tới, ông sẽ bàn bạc, tìm cách an bài cậu ở biệt thự kia là được. Dù xác suất thành công không lớn, nhưng vẫn đáng để thử một phen.  

Còn Lam Y thì cũng đang ưu thương không kém. Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì đây? Mười lăm phút trước cậu còn đang ngủ ngon lành, vậy mà đột nhiên bị người ta ôm lên phi cơ, rồi lập tức cất cánh. Đệc mịa! Kích thích dữ vậy sao? Chuyện gì với chuyện gì thế này, có ai đó làm ơn phiên dịch cho cậu cái coi, rốt cuộc là họ định đưa cậu đi đâu vậy? Chẳng lẽ chỉ vì cậu mới sinh ra đã mọc cái đuôi khác người, nên bây giờ quyết định mang cậu đến chỗ bí mật nào đó để… xử lý cho xong?. 

Không thể nào! So với việc bị đem ra thủ tiêu, cậu thà chấp nhận để họ kéo cắt cái đuôi còn hơn. Thật đấy, cậu mới sống được có mấy ngày thôi! Vai chính Mary Sue người ta còn được phát quầng sáng bảo hộ, sao tới lượt cậu thì cái gì cũng không có? Rõ ràng là gian lận mà! Cậu muốn kháng nghị, đúng, nhất định phải kháng nghị!.  

Ô ô ô… Nói gì thì nói, cậu chỉ cầu một điều, buông tha cho cậu đi mà!.

Cậu mang vẻ mặt tôi đau quá, tôi không muốn sống nữa, làm cho viện trưởng và đám nhân viên đi cùng hoảng hồn, tưởng rằng tiểu giống cái của bọn họ bị khó chịu ở đâu đó trên cơ thể, hoặc không quen đi phi cơ lần đầu, thế là cuống quýt lo lắng không thôi.  

☆ Về việc an bài

Chiếc phi cơ rất nhanh đã đáp xuống tại cửa dự phòng của thủ đô (lần này cần tuyệt mật, nên không sắp xếp ở cổng chính). Người phụ trách cùng các vị nguyên lão đều nghiêm trang đứng chờ sẵn, có mấy kẻ vì quá căng thẳng mà không ngừng lau mồ hôi tay, hai hàng vệ binh cũng chỉnh tề đứng hai bên.

Khi nhìn thấy viện trưởng viện nghiên cứu ôm trong lòng một vật đi xuống từ phi cơ, mọi người lập tức phấn khởi. Người phụ trách nhanh bước lên phía trước, bắt tay viện trưởng để bày tỏ cảm tạ, sau đó không kìm được mà nhìn sang Lam Y trong tay ông. Trong ánh mắt ông tràn ngập kinh ngạc cùng say mê, đôi môi hồng nhỏ nhắn như cánh anh đào, chiếc cằm tròn non nớt, đôi mắt nhắm nghiền dưới hàng mi dài rậm, làn da trắng nõn mềm mịn… Tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thần sáng thế, quả thực là tiểu bảo bảo giống cái xinh đẹp nhất mà ông từng thấy, đúng là con cưng của thượng đế!.

Một lúc lâu sau, người phụ trách mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, rồi dẫn đường mọi người vào phòng họp để bàn bạc cách an bài cho tiểu giống cái.

“Ngài hẳn là viện trưởng viện nghiên cứu phải không? Cảm tạ các ngài đã kịp thời thông báo về việc phát hiện giống cái tự nhiên.”

“Ôi, ngài khách khí rồi. Đây vốn là việc chúng tôi nên làm. Chỉ là… tôi có thể hỏi, các ngài dự tính sẽ sắp xếp thế nào cho tiểu giống cái?”

“Chúng tôi đã bàn bạc rồi, tạm thời quyết định đưa tiểu giống cái gửi nhờ nuôi dưỡng ở một nơi khác. Còn về thân phận cùng những thông tin liên quan, sẽ xử lý mơ hồ, để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt.”

“Được, tôi đồng ý với cách làm này. Dù sao thì chỉ cần là giống cái tự nhiên đã vô cùng trân quý. Nếu lại để người khác biết cậu còn có tỷ lệ sinh sản cao tới 93%, e rằng sẽ gặp bất lợi. À còn một chuyện, không biết các ngài đã có ứng cử viên nào để nuôi dưỡng chưa?”

“Việc này… hiện tại vẫn chưa quyết định được.”

Người phụ trách vừa dứt lời, cả phòng họp lập tức nổ tung như cái chợ.

“A, nếu ngài không chê, tôi nguyện ý nhận nuôi tiểu giống cái, bảo đảm chăm sóc cậu thật thoải mái dễ chịu!”

“Đi đi, đừng nghe hắn ta. Vẫn là ở nhà chúng tôi thoải mái hơn, chi bằng để chúng tôi nuôi dưỡng!”

“Địa chỉ nhà tôi là XXXXXXXX, hoan nghênh ngài bất cứ lúc nào cũng có thể ghé cửa!”

“Đồ gian lận…”

“…”

Viện trưởng cùng người phụ trách nhìn đám người nhốn nháo kia, liếc nhau rồi đồng loạt lắc đầu. Đột nhiên, viện trưởng bước lên, với vẻ mặt nghiêm túc chính trực (giả vờ), nói:  

“Hay là để lão già tôi nuôi dưỡng thì hơn.”

Người phụ trách trợn tròn mắt. Mọi người vừa còn ồn ào cũng lập tức đồng loạt khinh bỉ nhìn ông: "Hóa ra ông mới là đen nhất a”. (ý là lòng dạ đen tối nhất á) 

“Nhưng ngài không phải ở trong viện nghiên cứu sao? Nơi đó người đến kẻ đi, trước sau đều không an toàn, rất dễ bị lộ.” Người phụ trách lắc đầu.

“Ai nói tôi chỉ có mỗi viện nghiên cứu? Nhà tôi còn có một căn biệt thự, ngay gần đây thôi, lại còn có biện pháp an toàn rất tốt nữa.” Viện trưởng ra vẻ bất mãn, ông cũng có nhà đàng hoàng, chẳng qua ít khi về đó thôi.

“Vậy à… Nhưng dù thế, tiểu giống cái còn nhỏ như vậy, cần người tận tâm chăm sóc. Ngài bao năm ở trong viện nghiên cứu, ai sẽ lo cho cậu ấy đây?”.

“Chuyện này không sao. Tôi có thể gọi cháu trai tôi tới chăm sóc. Thằng nhóc đó suốt ngày chạy rong bên ngoài, giờ cũng nên thu tâm lại rồi.” Viện trưởng vừa cười vừa nói.

Thực tốt, lúc này ở đây tất cả mọi người đều mang bộ dạng "lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết" mà nhìn lão nhân nào đó. Hóa ra ông ta cũng chỉ vì muốn tạo điều kiện cho cháu trai nhà mình, mục đích chẳng khác gì bọn họ, đều không thuần khiết cả. Hừ, cháu trai ông thì ghê gớm lắm sao, chúng ta cũng có đến hàng ngàn hàng vạn cháu trai, tính ra cũng không đến lượt nhà ông đâu.

(*) Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: là một thành ngữ điển tích trong lịch sử Trung Quốc. Câu này dùng để chỉ âm mưu, dã tâm quá rõ ràng, không che giấu được, đến mức người ngoài cuộc cũng nhận ra.

“Cháu trai ông, là...”

“À, cháu tôi đó, các người không biết sao? Chính là đứa nhỏ Văn Viễn ấy.”

“Hả? Văn Viễn à? Cái gì! Văn Viễn, thằng nhóc đó là cháu ông?”.

Mọi người đều không dám tin nhìn viện trưởng. Đương nhiên, chuyện này đổi lại ai cũng sẽ kinh ngạc thôi. Văn Viễn ấy mà, ai mà chẳng biết? Chính là tên lòng dạ đen tối muốn chết, cặp mắt sau gọng kính kia lúc nào cũng toát ra âm thầm tính toán. Nhớ rõ lần trước nó còn đạt giải thưởng sáng tác cao nhất của hành tinh Hill, lần trước nữa thì giúp giới khoa học phá giải được mật văn quân địch, trước đó nữa lại đạt thêm cái giải thưởng tối cao gì đó. Tóm lại, chính là một nhân vật phi thường phi thường lợi hại, đầu óc rất rất thông minh. Thế thì xong, bọn họ đều biết có tranh cũng không nổi, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Nếu là Văn Viễn, vậy chúng ta cũng chẳng còn gì lo lắng. Thế thì quyết định vậy đi, phiền viện trưởng hãy chăm sóc tốt cho tiểu giống cái của chúng ta. Đúng rồi, xin mỗi tháng đều ghi chép tình trạng rồi gửi báo cáo lên.”

“Ha ha ha, tôi hiểu rồi. Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nhóc con.”

Hội nghị rốt cuộc cũng kết thúc. Khi viện trưởng đại nhân bước ra khỏi cửa chính phủ, cảm giác như lần đầu tiên trong đời mình đánh thắng một trận lớn, đến cả ánh mặt trời cũng trở nên ấm áp khác thường!.

Trong khi đó, Lam Y thì vẫn ngủ mê man, hoàn toàn không biết mình đã bị bán đi từ lúc nào… Cứ thế mà bước vào một con đường đời bị định trước, chẳng còn lối quay lại. Các đồng chí, hãy cùng nhau thắp cho cậu một ngọn nến nào.

Tác giả có lời muốn nói: Moah moah!

☆ Quen biết

Ôm trong ngực cái kẻ còn đang ngủ say kia, viện trưởng đi tới trước cổng căn biệt thự đã lâu không có ai đi qua đi lại. Kỳ thật, từ khi cháu trai cứ chạy tới chạy lui bên ngoài, căn biệt thự này gần như chẳng còn bóng người. Viện trưởng khẽ thở dài, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Cũng may, thỉnh thoảng ông vẫn sai quản gia quét dọn nên nhà cửa không đến nỗi hoang tàn. Ông đi thẳng lên lầu hai, cẩn thận đặt tiểu tử kia lên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chăn trắng tinh rồi sau khi chắc chắn mọi thứ ổn thỏa mới yên tâm xuống lầu.

Vào đến phòng khách, vừa dỡ được gánh nặng trên vai, viện trưởng liền thành thục bấm vài con số trên bàn điều khiển. Chốc lát sau, một khung hình video hiện lên trước mắt. Trong video là một nam tử xa lạ, gương mặt tuấn dật khó mà bỏ qua. Trên khuôn mặt ấy lại mang theo khí chất lạnh nhạt khiến người ta không thể rời mắt. Đôi con ngươi đen sâu thẳm dường như có lực hút kỳ lạ, chỉ cần nhìn vào liền bị cuốn lấy. Trong tay hắn còn cầm một quyển sách dày cộp.

“Ta nói này, nhóc con, có phải nếu gia gia không chủ động tìm con thì con định cả đời cũng chẳng thèm nói một lời với ta, coi như gia gia đã chết rồi phải không?!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play