Viên Thiệu nhẹ nhàng dùng tay kéo, tư thế giống như đang kéo quần áo, kéo Ứng Hiểu Vũ ngồi lên đùi mình, rồi vươn tay cào vào eo cậu: "Nói thế nào đi nữa, thì bản phác thảo không đẹp bằng cậu."
Ứng Hiểu Vũ vừa né vừa cười: "Cậu còn như vậy tớ cũng cào lại cậu!"
Viên Thiệu: "Cậu cứ thử đi."
Hai người từ trêu đùa chuyển sang nô giỡn, trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của cả hai.
Thời Nhạc Tây vừa về đến, thấy cảnh này, liếc mắt một cái rồi quay người đi về phòng mình, vẻ mặt uể oải như bị tri thức hành hạ. Anh ném cặp sách xuống, ngồi phịch xuống ghế, mặt úp xuống bàn, biểu cảm như "cá chết" — Đời trước giết người phóng hỏa, đời này phải thi lên thạc sĩ.
Thời Nhạc Tây: Trời ơi...
Anh thậm chí còn hơi nhớ Đàm Đông. Nếu có thể lựa chọn, giữa việc thi lên thạc sĩ và cãi nhau với Đàm Đông, anh chắc chắn sẽ chọn vế sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play